Khi Cố Chi Hi nhìn về phía cô, Trầm Thần đã cất điện thoại đi.
Trầm Thần cúi đầu, lại nheo mắt dùng ánh mắt liếc nhìn để đổi hình nền, sau đó nhắn tin cho Đàm Tiếu: “Cảm ơn trợ lý Đàm. Quả nhiên anh cười, tôi cũng vui rồi.”
“Chúng ta chính là trước cười sau cười, cùng nhau cười.”
Đàm Tiếu: “...... Không cần khách sáo.”
Cậu bé bị nụ cười của Đàm Tiếu dọa sợ không nhẹ, lần này khóc, tiếng khóc vang trời, trong hội trường cao và rộng gần như tạo ra tiếng vang, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của những người khác trên bàn, những người xung quanh đều không vui nhìn về phía này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây