Trong đại sảnh sang trọng lộng lẫy, nhóm nam nữ ăn mặc thời thượng đang tụ tập tiệc tùng, trò chuyện rì rầm.
Trên ban công, một người đàn ông khoác bộ vest phẳng phiu đang nghe điện thoại, ánh mắt thờ ơ nhìn xuống khu vườn lung linh dưới ánh đèn.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy oán hận: “Cố Chi Hi, anh thật quá đáng. Anh phải đuổi cùng giết tận tôi mới vừa lòng sao?”
Cố Chi Hi im lặng nghe người kia năn nỉ, thỉnh thoảng đáp vài câu lạnh lùng rồi dứt khoát cúp máy, vẻ mặt không hề thay đổi.
Anh vừa quay người lại, trợ lý đặc biệt đi theo bên cạnh đang nhìn về một hướng khác, vẻ mặt thường ngày lạnh lùng bỗng lộ ra chút do dự hiếm hoi.
“Có chuyện gì sao?”
Trợ lý thu ánh mắt về, nói: “Tôi vừa thấy tiểu thư Trầm Thần… hình như đang mặc đồ phục vụ.”
Cố Chi Hi khẽ nhíu mày, mất vài giây mới nhớ ra cái tên ấy là ai.
Hình ảnh một gương mặt cứng đầu và ngạo mạn hiện lên trong đầu anh. Đó là Trầm Thần – gián điệp mà Cố Bách tưởng rằng đã sắp xếp rất kín đáo để cắm vào bên cạnh anh.
Chỉ có vài trợ lý thân tín của Cố Chi Hi biết đến sự tồn tại của cô, và ấn tượng của ai cũng giống nhau: ngu ngốc.
Mà sự thật cũng không khác mấy.
Giữ cô ở lại bên cạnh, ban đầu chỉ là để làm con bài dự phòng, đối phó với Cố Bách. Nhưng đến cuối cùng, chẳng cần dùng đến. Cô ta tìm mọi cách tiếp cận anh, mà chưa lần nào thành công.
Bóng dáng cô hiện lên trong đầu, Cố Chi Hi lạnh giọng ra lệnh: “Lát nữa về, bảo Cố Bách đến đón người của hắn.”
Trợ lý lập tức gật đầu, cũng không thấy bất ngờ gì. Lúc trước Cố Bách phải tốn không ít công sức mới đưa được Trầm Thần đến bên cạnh Cố Chi Hi, ai ngờ chỉ đưa tới một kẻ vô dụng, bước đi sai lầm.
Câu nói này cũng chính là tuyên bố rằng, từ đầu đến cuối, Cố Chi Hi đều biết rõ ai mới là kẻ giật dây sau lưng Trầm Thần.
Bị phát hiện mình chỉ là con cờ hề, lại còn thua trong trò chơi giằng co giữa hai người đàn ông, Cố Bách chắc chắn sẽ giận tím mặt. Nghĩ đến cảnh hắn đối diện với kẻ “tai mắt” của mình trong uất ức và thất bại, có thể tưởng tượng ra được sắc mặt sẽ khó coi thế nào.
Với những người mình không để tâm, Cố Chi Hi luôn vô tình, lạnh nhạt. Trợ lý của anh cũng không khác gì.
Dưới ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, Trầm Thần khoác lên mình bộ sườn xám của nhân viên phục vụ, trước ngực đeo thẻ tên, lặng lẽ đứng cạnh bàn, dáng người mảnh khảnh nổi bật.
Cô mỉm cười lịch sự, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, chỉ là có vẻ hơi trống rỗng, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Thỉnh thoảng có người lướt qua, ánh nhìn không giấu được vẻ trầm trồ.
Mấy chàng công tử trong bộ vest bóng bẩy đến gần, nhưng Trầm Thần chỉ khẽ cười lắc đầu. Khí chất như chẳng thuộc về nơi đây khiến bọn họ cũng chẳng tiện quấy rầy thêm.
Người ta đi rồi, cô lại nghiêng tai nghe ngóng, rồi bất giác giậm chân đầy bực dọc…
Tức chết mất! Vừa vặn bỏ lỡ màn tranh đoạt tài sản gay cấn giữa con trai của bà Trương tổng và tám tiểu nam sủng của bà ta!
“Trầm Thần.” Có người khẽ gọi, cô lại nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn sang.
“Bên phòng khách có một nhân viên phục vụ thấy không khỏe, tôi đã báo với đội trưởng rồi, nhờ cô qua đó hỗ trợ.”
Người vừa nói là một nữ sinh, mặt đầy vẻ tò mò: “Tôi mới thấy bên đó có rất nhiều nhân vật lớn chỉ thấy trên TV, còn có cả Cố Chi Hi và một trong tám trợ lý đặc biệt của anh ta nữa. Bảo sao người ta gọi là ‘mẫu nam Thiên Đoàn’.”