Lý Triều Quang không liếc nhìn Liễu Bình cái nào nữa, chỉ mang theo cả đám người đi mất.
Sơ Vân Thường thở dài và nói: “Liễu Bình, ta đoán về sau chúng ta sẽ sống rất khổ.”
“Ngươi sợ sao?”
Liễu Bình hỏi.
“Không sợ, cùng lắm thì tìm một mảnh đất hoang núi hoang gì đó để tự trồng trọt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây