Liễu Bình nhìn tới, trên gương mặt xuất hiện sự mừng rỡ, vội vã nhặt bàn tay lên, ôm chặt vào trong ngực.
Giọng nói kia lại truyền ra từ trong cửa: “Đi đi, tiếp tục cướp lấy mọi thứ cho ta, khi ngươi hiến tế mọi thứ từ trên Thần trụ đó cho ta, ta sẽ suy xét việc trả lại cái đầu cho ngươi.”
Liễu Bình liên tục gật, ánh mắt vẫn không rời khỏi bàn tay, kích động tới mức run rẩy, còn liên tục lẩm bẩm: “Quá tốt... quá tốt rồi...”
Ngay cả xưng hô đối phương như thế nào, mình cũng không biết.
Đại nhân? Các hạ? Hay là cái gì khác? Nếu như nói nhầm, thân phận của bản thân sẽ bị lộ tẩy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây