Tối qua Vu Mộc Hi ngủ không ngon. Lúc cô tỉnh dậy, sắc trời đã hơn tối. Cô rửa mặt đi ra ngoài.
Trong phòng khách có ánh đèn, còn cả mùi thơm của đồ ăn xông vào mũi.
Qua lớp cửa thủy tinh ngăn giữa phòng bếp, một bóng dáng thon dài đang xào đồ ăn, trên người anh có đeo tạp dề, ống tay áo sơ mi được xắn lên, trên người thoáng hơi thở của người trưởng thành.
Vu Mộc Hi hơi nghi ngờ. Trước kia, Vu Cẩn Ly cũng hay làm đồ ăn cho cô, có thể nói đó là một cảm giác yên bình nhiều năm khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Nhưng bây giờ, anh không ngừng dùng tay lắc chảo, cánh tay cũng căng lên để lộ đường cong mạnh mẽ, khỏe khoắn. Trước kia, Vu Cẩn Ly cũng không như vậy, anh rất nho nhã và yêu đuối.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây