Lệ Thịnh Quân xụ mắt trách cứ: “Cô là trẻ con hay sao? Sáng vẫn còn cảm cúm và sốt, buổi chiều đã ngủ trên ghế salon, muốn bệnh nặng hơn à?”
“Chị sai rồi!” Vu Mộc Hi chu miệng nhỏ giọng nhận sai. “Vừa rồi chị mới xem ti vi một chút rồi ngủ gật mất, lần sau sẽ không như vậy nữa!”
Cô vừa mới ngủ dậy, đôi mắt vẫn mơ màng. Dáng vẻ đáng thương của cô lúc này đúng thật đầu độc người khác.
Lúc này, Lệ Thịnh Quân lại không thể mở miệng trách mắng cô nữa.
“Buồn ngủ thì vào trong phòng ngủ đi!” Anh bế cô vào trong phòng ngủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây