Vu Mộc Hy cuốn chăn co lại, mơ màng nheo mắt mở một hờ mắt, yếu ớt nói: “Chị ngủ thêm tí nữa.”
Lệ Thịnh Quân sờ lên trán cô, quả nhiên là nóng hổi.
Anh lấy cặp nhiệt độ từ chỗ hộp y tế hôm lật ra đo trán cô, ba mươi chín độ hai.
Nếu như chỉ là bị sốt thường thì cho cô ăn chút thuốc hạ sốt là đỡ, nhưng tối hôm qua dù sao cô cũng bị thương, Lệ Thịnh Quân lo lắng hơn cả là vết thương của cô bị nhiễm trùng và gây nên sốt.
“Dậy, tôi đưa cô đi bệnh viện.” Lệ Thịnh Quân xốc chăn lên, mới phát hiện cô mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa băng, phía dưới là một chiếc quần đùi, một dây đeo vai khoác lên cánh tay cô, làn da trắng như tuyết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây