Năm phút sau, Vu Mộc Hy nhìn thấy vết thương đầu tiên của mình được băng bó ổn, chợt phát hiện đây không phải do anh tay chân vụng về, mà đây hoàn toàn chính là... nghiệp dư.
“Tiểu Ly Tử, không phải là sau khi đầu bị thương em quên hết cách băng bó vết thương rồi chứ.” Vu Mộc Hy lo lắng nói.
“... Ừm ừm, hơi chút.”
Bất chợt bị vạch trúng sự thật, cái tên giả mạo của Lệ Thịnh Quân hơi không trụ được.
“Sao em lại chưa từng nói với chị.” Vu Mộc Hy tức thì kích động, ngay cả vết thương của mình cũng bất chấp luôn: “Em đã là sinh viên năm hai rồi, nếu như quên mất, vậy thì sẽ rớt bao nhiêu là chương trình học.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây