Dưới tầm mắt lạnh lùng của anh, Vu Mộc Hy cũng có hơi không cười nổi.
“Tôi hỏi lại cô một lần cuối cùng.” Sự kiên nhẫn của Lệ Thịnh Quân đã đến cực hạn, hắn kéo chiếc váy màu xanh bên trong của cô: “Trước đó không phải cô mặc váy màu đỏ à sao lại đổi, và tìm đâu ra bộ váy già cỗi như thế, giày đâu, đi đâu rồi, chân sao lại bị thương, rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra, nếu như cô không nói, bây giờ tôi sẽ đi khách sạn tìm người hỏi ngay.”
“Được rồi, chị chỉ là bị nhân viên phục vụ không cẩn thận làm bẩn váy thôi, lúc đi thay đồ bị người ta khóa nhà vệ sinh.”
Vu Mộc Hy càng nói giọng càng nhỏ, hốc mắt cũng chua xót một cách khó hiểu, có hơi muốn khóc.
Nhưng cô cố gắng chịu đựng, quyết không thể để mình khóc trước mặt em trai được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây