Sau khi hoàn thành xong bước khởi nghiệp đầu tiên, tâm tình của Vu Mộc Hi rất tốt, buổi tối cô hẹn Đào Miên đi dạo phố ăn uống.
“Cái gì, cậu từ chối kế hoạch xúc tiến cửa hàng của công ty thương mại điện tử Black Five?”
Lúc ăn cơm, nghe thấy cô nói tới chuyện này, Đào Miên kích động đến mức quên cả nuốt miếng thịt bò trong miệng.
“Ăn thì ăn đi, đừng bắn hết nước bọt vào trên mặt mình được không.” Vu Mộc Hi nhàn nhã lấy khăn giấy lau lau mặt.
Đào Miên để đũa xuống, tức giận mắng: “Vu Mộc Hi, cậu bị úng não à, bản thân cậu trước kia cũng từng bán hàng, chẳng lẽ cậu không biết tầm quan trọng của xúc tiến à, người khác đều đều điên cuồng lấy lòng xin xỏ, cậu thì hay rồi, ném cơ hội tốt này ra ngoài cửa sổ.”
“Mình biết.”
Vu Mộc Hi nghiêm túc nói: “Tuy Lương Mộ Nguyên đã đồng ý cho mình vào công ty thương mại điện tử Black Five, nhưng đó là nể mặt của Tiểu Ly tử, chứ thực ra anh ta vẫn xem thường mình, mình không chỉ muốn chứng minh cho Lương Mộ Nguyên thấy, còn muốn chứng minh cho những người trong nghề xem thường mình nữa, Vu Mộc Hi mình có thể đông sơn tái khởi bằng chính năng lực của mình.”
Đào Miên không đồng ý lắc đầu: “Không dễ dàng như vậy đâu, Đường Ngộ và Chu Miểu Miểu đều không phải là kẻ ngốc, bọn họ sẽ cho cậu có cơ hội quật khởi sao.”
“Ha ha, mình không có cách mà lại dám lăn lộn trong ngành nữa sao.” Vu Mộc Hi nhướn nhướn mày nhìn cô ấy: “Thứ bảy tuần sau là kỷ niệm 10 năm thành lập tập đoàn Lập Xuyên đúng không? Công ty mẹ cậu có hợp tác với tập đoàn Lập Xuyên, chắc sẽ nhận được thư mời, đến lúc đó cậu xin ké cho mình thêm một tấm thư mời nữa nhé.”
“Được rồi, chẳng trách hôm nay cậu lại đột nhiên hẹn mình ra đây.”
Đào Miên bĩu môi trêu ghẹo: “Hóa ra là người say có ý, nhưng sao cậu không mặc luôn đồng phục của nhân viên phục vụ trà trộn vào đi.”
“Được rồi, đừng mỉa mai mình nữa, hôm đó chắc chắn sẽ có nhiều ký giả và nhân vật của công chúng đến tham dự, mình muốn ló mặt làm người khác kinh diễm không rời mắt được, chứ không phải là mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, như vậy mới làm nổi bật lên được vẻ đẹp của mình chứ.” Vu Mộc Hi khẽ cười nói.
“Phụt... khụ khụ.”
Đào Miên phun hết nước trong miệng ra, không ngừng ho sặc sụa.
Mất một lúc lâu mới bình thường trở lại, cô ấy nhìn người phụ nữ đầy tự tin ngồi phía đối diện bằng ánh mắt không nói lên lời: “Theo mình được biết, ngày đó sẽ có rất nhiều nữ nghệ sỹ tới, đặc biệt là tiểu hoa đang nổi tiếng nhất hiện nay Trì Dao, chắc không cần mình phải nói cho cậu biết người ta xinh đẹp thế nào chứ.”
Vu Mộc Hi nghiêng nghiêng đầu, vắt mái tóc dài của mình sang một bên vai, bất cần đời nói: “Mình tự tin tuyệt đối vào gu thẩm mỹ của mình.”
Đào Miên: “...”
Đầu cô ấy hơi đau rồi đấy, nhưng dù sao cũng là chị em tốt nhiều năm, lúc trước Vu Mộc Hi nói muốn từ bỏ nghề bác sỹ để đi làm streamer, cô ấy không đồng ý với quyết định của cô, nhưng sau này Mộc Hi thành công, cô ấy cũng nhìn ra được sự kiên trì can đảm của Mộc Hi.
“Được rồi, mình có thể giúp cậu, nhưng cậu đừng làm loạn bữa tiệc của tập đoàn Lập Xuyên đấy, mẹ mình chỉ mở công ty nhỏ thôi, không đắc tội nổi với nhân vật lớn như vậy đâu.” Đào Miên khóc không ra nước mắt căn dặn.
“Yên tâm, mình sẽ tự có chừng mực.”
...
Hai ngày sau, Vu Mộc Hi nhận được thư mời xong, cô lại đau đầu vì chuyện lễ phục.
Cô lấy tất cả các bộ lễ phục từng mặc tham dự tiệc trước đây ra thử, nhưng đều không hài lòng cho lắm.
Cửa phòng mở ra, Lệ Thịnh Quân đeo balo đi từ ngoài cửa vào, nhìn thấy người phụ nữ mặc chiếc váy nhung màu xanh da trời ở trong phòng khách, cần cổ như thiên nga, hai cánh tay trắng nõn như ngó sen phô bày trong không khí, váy dài đến đầu gối, để lộ đôi chân thẳng tắp gợi cảm, dưới chân đi đôi giày cao gót màu nude, khoe ra mắt cá chân xinh đẹp.
Đây là chiếc váy được thiết kế rất vừa vặn, tôn lên vóc người cao gầy của cô một cách hoàn hảo.
Tuy Lệ Thịnh Quân đã sớm biết vóc người của cô rất đẹp, nhưng không ngờ lại hoàn hảo tới vậy.
Hoàn mỹ thật là muốn ôm nàng eo vào ngực.