Vu Mộc Hi nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều: “Tuy biết có lẽ anh đang khách sáo với tôi, nhưng anh nói dễ nghe hơn nhiều so với Lương tổng của các anh.”
“Đây không phải là lời khách sáo đâu, tôi luôn nghĩ như vậy đấy, tôi đã từng xem chương trình livestream của cô rồi. Thậm chí, tôi còn từng mua ga trải giường cô giới thiệu, mùa đông dùng rất ấm áp. Nhưng dù tôi là Tổng giám đốc của Black Five, nhưng có một số việc tôi cũng không thể tự quyết định được.”
“Oh, anh đang nói đến bộ chăn ga gối đệm tôi giới thiệu trong lễ hội mua sắm 12/12 năm ngoái hả.” Vu Mộc Hi thích thú hỏi.
Lệ Thịnh Quân rót nước từ máy lọc nước uống xong, thấy Vu Mộc Hi vẫn còn chưa nói xong điện thoại, cô ngồi ở trên ghế sa lon, khuôn mặt tươi cười tựa như vừa gặp được tri kỉ.
Anh cau mày, đoán có lẽ là An Duy Thịnh gọi điện thoại tới.
Anh đã từng gặp An Duy Thịnh, ngoại hình tuấn tú lịch thiệp, cũng là người khéo đưa đẩy.
Anh không hiểu, chỉ gọi điện thoại đồng ý cho cô mở cửa hàng trên Black Five thôi mà, có cần nói chuyện điện thoại lâu đến vậy không?
Nói từ chuyện bộ chăn ga gối đệm cho tới chuyện nước cốt lẩu.
“Nước cốt lẩu tôi từng bán thật sự rất ngon, lần sau tôi sẽ mang mấy túi cho anh nếm thử...”
Vu Mộc Hi còn chưa nói hết câu, chợt có một bóng dáng lãnh khốc phủ bóng xuống trên đỉnh đầu cô.
“Chiếc quần lót màu xanh da trời tôi treo ngoài ban công hôm trước đâu rồi, tại sao không thấy.”
Lệ Thịnh Quân cúi đầu nhìn cô.
Đầu của Vu Mộc Hi chết máy mấy giây, An Duy Thịnh ở đầu điện thoại bên kia nói: “Là bạn trai cô hả, tôi không quấy rầy các cô...”
“Không phải, là em trai tôi...”
“Quần lót của tôi đâu, tôi muốn đi tắm…” Lệ Thịnh Quân cắt ngang lời cô hỏi lại lần nữa.
An Duy Thịnh cúp máy, Vu Mộc Hi ảo não nói: “Sao chị biết được, chị đã thấy bao giờ đâu.”
“Trong nhà chỉ có cô.” Lệ Thịnh Quân nói như là chuyện đương nhiên.
“Nhưng vậy chị vẫn không thể lấy...”
Vu Mộc Hi xấu hổ không dám nói ra hai từ của em, mà quay sang nói: “Tóm lại chị chưa thấy bao giờ cả, em tự đi tìm đi, nếu không tìm được thì chị cho em tiền, em tự đi mua mấy chiếc, được không.”
“Tôi phải đi học, cô đi mua cho tôi đi.” Lệ Thịnh Quân quyết định như là chuyện đương nhiên.
“Chị?” Vu Mộc Hi suýt nữa muốn hét ầm lên: “Chị là con gái.”
“Cô là con gái?” Lệ Thịnh Quân nhướn mày hỏi ngược lại.
“Chị không phải là con gái, chẳng lẽ lại là con trai hả.” Vu Mộc Hi không thèm khách sáo hỏi ngược lại.
Lệ Thịnh Quân: “...”
Điều anh muốn biểu đạt không phải là ý này, ok!
“Vừa rồi bên Black Five gọi điện thoại cho cô à?” Lệ Thịnh Quân nói sang chuyện khác.
“Ừ.”
Nghe thấy anh nhắc đến điều này, Vu Mộc Hi mới chợt nhớ ra, theo đó ánh mắt nhìn anh cũng ôn hòa hơn nhiều: “Lương Mộ Nguyên đột nhiên thay đổi thái độ, là do em đánh tiếng trước hả, chị nhớ vừa nãy ở hội sở, em có quen biết với Hoắc Đình Diễn, Lương Mộ Nguyên?”
“Là Hoắc Đình Diễn, tôi không quen biết với Lương Mộ Nguyên.”
Sau khi phủi sạch quan hệ, Lệ Thịnh Quân ssuy nghĩ trong chốc lát, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Có lẽ là Lương Mộ Nguyên thấy tôi quen biết với Hoắc Đình Diễn nên mới nể mặt.”
Vì vậy, cô không cần phải quá thân cận với người như An Duy Thịnh.
“Thể diện của em lớn như vậy từ lúc nào đấy?” Vu Mộc Hi như có điều suy nghĩ hỏi.
Lệ Thịnh Quân thoáng lạnh lùng liếc nhìn, Vu Mộc Hi chợt giật mình, rồi vội vàng nói: “Hoắc Đình Diễn đúng là tinh mắt, chắc anh ta nhìn thấy tiềm năng của em ở lĩnh vực y học đúng không. Chị nghĩ không cần đến mười năm nữa, em chắc chắn sẽ là bác sỹ số một số hai trong nước, anh ta đang nịnh nọt em trước đấy, chờ tương lai bị bệnh gì có thể tìm em giúp đỡ dễ dàng hơn.”
“...”
Lệ Thịnh Quân trầm mặc không nói gì nhìn khuôn mặt ninh nọt của cô mấy giây, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười vô cùng nhạt nhẽo.
Nếu tiếp tục không đổi trở lại, vậy chắc chắn anh sẽ không thể trở thành bác sỹ hàng đầu, nhưng rất có khả năng sẽ trở thành sinh viên bị đội sổ.