“Em không hiểu gì cả.” Chịu đựng một lúc lâu sau, anh mới căng thẳng ném một câu qua.
“A, chị hiểu mà.”
Vu Mộc Hi tỏ vẻ hiểu biết nói: “Nhìn khắp Hoa thành này, có người đàn ông nào không muốn đi tới hội sở Bá Tước đâu, tất cả đều thích bộ đồng phục cám dỗ kia cả. Tiểu Ly tử, chị hy vọng sau này em đừng tới đây nữa, tới nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em đấy.”
Lệ Thịnh Quân cảm thấy vô lực, không có cách nào trao đổi với cô nữa.
“Em có nghe thấy chị nói gì không đấy.” Vu Mộc Hi thấy anh không lên tiếng, nghiêm nghị nói: “Sau này chị không cho phép em đến những nơi chướng khí mù mịt như thế này nữa.”
“...”
Lại nói hội sở cao cấp của anh là nơi chướng khí mù mịt.
Lệ Thịnh Quân lạnh lùng nhìn về phía cô, cuối cùng nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tôi không thích những nơi như thế này, là anh trai Hoắc Đình Diễn của bạn học tôi thích nên mới tới.”
Anh lên giọng nhấn mạnh ba chữ Hoắc Đình Diễn.
Nghe thấy vậy, Vu Mộc Hi đau lòng nói: “Không ngờ thần tượng của chị lại có sở thích biến thái này, nhìn bề ngoài còn rất lịch sự mà.”
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong.” Lệ Thịnh Quân hơi chột dạ lảng tránh ánh mắt của cô.
Anh tuyệt đối không có ý chê bai Hoắc Đình Diễn đâu.
“Cũng đúng.” Vu Mộc Hi thất vọng nói: “Anh ta chơi với loại người như Lương Mộ Nguyên, chắc chắn là cùng có chung sở thích, cái này gọi là vật hợp theo loài.”
Lệ Thịnh Quân trầm mặt xuống.
Anh đã biết sớm muộn gì Lương Mộ Nguyên cũng sẽ kéo chân sau của mình, nhưng không ngờ ngày này lại tới nhanh đến vậy.
“Mộc Hi, ở đây.”
Bên đường, Tống Hiền ngồi trong chiếc xe Haval của mình, vẫy vẫy tay gọi cô.
Vu Mộc Hi vội vàng kéo Lệ Thịnh Quân qua, đến bên thân xe, lúc cô mở cửa ghế phụ định ngồi vào bên trong, Lệ Thịnh Quân chợt kéo cô lại, thản nhiên ra lệnh: “Ngồi phía sau.”
Nói xong, anh cúi đầu ngồi vào ghế phụ.
Vu Mộc Hi sững người trong giây lát, rồi buồn bực ngồi vào phía sau.
“Tiểu Ly tử, sao em cũng ở đây?” Tống Hiền nhìn cậu thiếu niên ngồi bên cạnh mình, rõ ràng đối phương nhỏ hơn mình mấy tuổi, nhưng không hiểu sao anh ta cảm giác rất có áp lực.
Lệ Thịnh Quân không quen biết anh ta, không lên tiếng, Vu Mộc Hi vội vàng giới thiệu với anh: “Đây là Tống Hiền bạn học thời cấp ba của chị, cũng là đồng hương của chúng ta.”
Tống Hiền không hiểu gì cả: “Tôi và em trai cậu đã từng gặp nhau rồi mà.”
“Đợt trước, em trai tôi gặp phải tai nạn ở trong thang máy, bị mất trí nhớ.” Vu Mộc Hi thở dài nói.
Tống Hiền kinh ngạc hỏi: “Sao cậu không nói cho tôi biết chuyện này, sớm biết vậy, tôi đã tới bệnh viện thăm tiểu Ly tử rồi.”
“Cậu rất bận còn gì, với lại mọi chuyện đều đã qua rồi.”
“Đúng rồi, vừa rồi cậu đã gặp được Lương Mộ Nguyên chưa, anh ta có đồng ý cho cậu mở cửa hàng trên Black Five không?” Tống Hiền hỏi.
“Phi, đừng nhắc tới anh ta với tôi nữa.” Vu Mộc Hi phẫn nộ nói: “Nơi này không giữ chị, tự có chỗ khác giữ chị đây, tôi không tin là Đường Ngộ có thể lũng đoạn toàn bộ thị trường livestream.”
Tống Hiền cau mày, đang định nói gì đó, Lệ Thịnh Quân đột nhiên bật radio trên xe lên, phát thanh viên trên radio đang trả lời câu hỏi có liên quan đến xe hơi, anh thoáng liếc nhìn rồi thản nhiên nói: “C-IASI đã có kết quả, Passat kết thúc rồi.”
“A?” Đề tài nhảy quá nhanh, Tống Hiền hơi không theo kịp.
Vu Mộc Hi mờ mịt không hiểu gì: “C-IASI(*) là cái quỷ gì.”
(*)C-IASI: gọi tắt của Chỉ số an toàn ô tô của bảo hiểm Trung Quốc (tiếng Anh: China Insurance Automotive Safety Index, tổ chức chuyên nghiên cứu thử nghiệm về tính an toàn khi ô tô va chạm của Trung Quốc đại lục. Người sáng lập là Công ty TNHH Viện Công nghệ Tự động CIRI (CIRI Auto Technology Institute, viết tắt là “CIRI”), là công ty được tài trợ bởi một công ty bảo hiểm.
Lệ Thịnh Quân tiếp tục giải thích: “Oh, một công ty nghiên cứu về tính năng an toàn của ô tô và công nghệ ô tô, trên thế giới còn có mấy tổ chức thử nghiệm va chạm khác, như Mỹ có IIHS, Nhật Bổn có J—NCAP...”
Vu Mộc Hi vừa nghe đã thấy đau đầu, giờ cô chỉ muốn mắng tên khốn nạn Lương Mộ Nguyên kia, tại sao đề tài lại nhảy sang va chạm xe gì đó, cô không muốn đổi xe, cũng không muốn lái xe gặp va chạm.