Lúc sắp ra khỏi cửa, Vu Mộc Hi lặng lẽ nâng vạt áo lên nhìn Hoắc Đình Diễn, cô xác định, người vừa đuổi Tiết tổng đi chính là người đàn ông này, đây là người đàn ông ngồi ở bên cạnh Lương Mộ Nguyên vừa nãy đi.
Nhìn người có khí chất chững chạc nho nhã, trầm ổn nội liễm.
Sao lúc trước cô không phát hiện ra nhỉ.
Không ngờ loại mặt hàng như Lương Mộ Nguyên còn có người bạn như thế này.
Lệ Thịnh Quân đè đầu cô xuống, chờ đến khi đi ra mới vén áo khoác lên, anh không khỏi tức giận khi nhìn vào khuôn mặt trang điểm đậm của cô: “Em nhìn gì đấy.”
“Chị nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh đậm kia, ngoại hình đẹp trai, khí chất mạnh mẽ, quá Man.” Vu Mộc Hi cười hì hì nói.
Đôi mắt của cô sáng như sao, cũng không thèm che giấu sự ngưỡng mộ trong giọng nói của mình, làm Lệ Thịnh Quân vô hình cảm thấy chói mắt, không nhịn được lạnh lùng trào phúng cô: “Nếu không nhờ có tôi, hôm nay em có bị gã họ Tiết mang đi, cậu ta cũng chẳng thèm liếc nhìn em đâu, đừng tự mình đa tình nữa. Chờ khi nào heo nái biết leo cây, may ra cậu ta mới thích em.”
“Chị có nói là anh ta thích chị nên mới cứu chị đâu, sao em nói khó nghe vậy.” Vu Mộc Hi bĩu môi nói: “Chị còn chưa hỏi em đâu, sao em lại ở chỗ này, còn quen biết với bọn họ nữa, đặc biệt là loại cặn bã như Lương Mộ Nguyên.”
Lệ Thịnh Quân trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Tôi không quen biết Lương Mộ Nguyên, tôi chỉ có quen biết qua với Hoắc Đình Diễn, anh ta là anh trai của bạn học tôi.”
“Hoắc Đình Diễn?”
Vu Mộc Hi khiếp sợ nói: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ đó là tổng giám đốc Hoắc Đình Diễn của văn phòng SY.”
“Ừ.” Lệ Thịnh Quân liếc nhìn cô với vẻ khinh thường, có gì đáng ngạc nhiên chứ, anh còn là người sáng lập kiêm chủ tịch của SY đấy.
Vu Mộc Hi vừa nghe thấy vậy đã đau lòng ôm đầu: “Sớm biết vậy, chị đã xin anh ta chữ ký rồi, anh ta là thần tượng của chị đấy.”
“Không có kiến thức.” Lệ Thịnh Quân lạnh lùng trào phúng xong, lại bổ sung thêm: “Người sáng lập đứng sau SY mới thật sự đáng khâm phục.”
“Có gì để khâm phục chứ, người ngoài đều nói người đó rất thần bí, nhưng chị thấy người đó chỉ là phú nhị đại nào đó thôi.”
Vu Mộc Hi không đồng tình nói: “Chị khâm phục khả năng đi từ con số không lên đỉnh cao bằng chính năng lực mình của Hoắc Đình Diễn, chị nghe nói trước kia hoàn cảnh gia đình của anh ta không tốt, người vừa không có bối cảnh vừa không có tài nguyên như anh ta muốn thành công là chuyện rất khó khăn. Chị xem lịch sử gây dựng sự nghiệp của anh ta xong mới chú ý đến anh ta đấy, không ngờ có ngày mình cùng đứng dưới một mái hiên với anh ta, đúng là có chết cũng không hối tiếc.”
“...”
Lệ Thịnh Quân âm dương quái khí “A “ lên: “Sớm biết mạng sống của em rẻ mạt đến vậy, vừa rồi tôi đã không cứu em, không chừng em còn có thể chết có ý nghĩa.”
Vu Mộc Hi bị nghẹn họng, thấy sắc mặt của anh trở nên khó coi, cô vội vàng lấy lòng lắc lắc cánh tay của anh: “Được rồi được rồi, chị biết chủ yếu vẫn là em cứu chị rồi, Hoắc Đình Diễn có giỏi hơn nữa cũng cách chị quá xa, em mới là người ở gần chị nhất.”
Lệ Thịnh Quân dư quang liếc nhìn về phía cánh tay đang bị cô nắm lấy, không hiểu sao tâm tình cảm thấy khá hơn, nhưng đến khi nhìn trang phục hầu gái trên người cô, tâm tình của anh lại trùng xuống: “Vu Mộc Hi, tôi cảnh cáo em, sau này đừng để tôi nhìn thấy em mặc bộ đồ này nữa.”
Loại phụ nữ này đúng là không tự biết mình gì cả, rõ ràng ngoại hình đã như hồng nhan họa thủy, còn ăn mặc dụ hoặc thế này ở nơi công cộng, đây chẳng phải là dụ dỗ đàn ông phạm tội một cách trắng trợn hay sao.
“Nếu không phải vì trà trộn vào đó, còn lâu chị mới mặc loại trang phục này.”
Vu Mộc Hi tức giận nói: “Lại nói, đàn ông các em đúng là biến thái, lại thích phụ nữ mặc trang phục hầu gái, nhưng chị thấy người biến thái nhất vẫn là ông chủ của hội sở Bá Tước, chị đoán chắc đó là kẻ thô bỉ hạ lưu từ tận trong xương.”
Ông chủ thần bí đứng phía sau Lệ Thịnh Quân: “...”
Anh cố gắng kìm nén huyệt Thái dương đang không ngừng giật giật, tự nhủ với mình, đã bị cô mắng nhiều lần rồi, chẳng lẽ mình còn chưa quen.