“Sao vậy, chiều nay lúc gọi điện thoại cho anh, em bảo đã lâu lắm rồi không chơi golf cơ mà, nếu không phải vì em, anh cũng sẽ không chơi đánh golf với đám người nhàm chán này làm gì.” Lệ Thịnh Quân quàng lấy bả vai của cô, bâng quơ nói.
Lương Mộ Nguyên đứng ở cạnh đó lập tức xù lông: “Anh Thịnh, em biết giờ anh có bạn gái, không thiếu anh em, nhưng anh cũng không thể ghét bỏ bọn em như vậy được, ai mà không tới đây một mình.”
Lệ Thịnh Quân không thèm đoái hoài đến anh ta, chăm chú nhìn Vu Mộc Hi nói: “Em đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta không có cách nào thay đổi cha mẹ đã sinh ra mình, em cứ làm chính mình là được rồi.”
Vu Mộc Hi nghe xong, cúi đầu nhìn xuống mũi chân: “Đôi khi em rất sợ anh ghét bỏ em có loại cha mẹ chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, lại ưa nịnh nọt.”
“Nhà ai chẳng có mấy người họ hàng như vậy, đấy là chuyện bình thường.” Lệ Thịnh Quân không cho là đúng dỗ dành cô: “Lại nói, đây cũng không phải là phong cách của em, dạo này Lệ phu nhân của chúng ta tự tin lắm cơ mà.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây