Ông ta vất vả lại nhẫn nhục chịu đựng mới dẫn dắt được Trình gia lên tới như ngày hôm nay, ông ta thà chết cũng không muốn trở lại cuộc sống lúc trước đâu.
“Chị, chúng ta cần phải ầm ĩ đến mức tuyệt tình như thế này sao.” Trình Trừng khóc lóc: “Dù lúc trước bọn em có đắc tội với các chị, nhưng bọn em đã nhận được bài học rồi, chẳng lẽ cứ phải bức tử bọn em, các chị mới thấy thoải mái sao.”
Vu Mộc Hi cau mày, khó chịu vì tiếng khóc của cô ta.
Lệ Thịnh Quân nhẹ nhàng vỗ vào trên vai của cô, ôn tồn giải thích với cô: “Đáng lẽ anh không định làm gì đâu, nhưng trước khi em tới đây, Trình Trừng lại vọng tưởng muốn quyến rũ anh.”
“Em không có...” Trình Trừng vô thức hét lên phủ nhận, lắc đầu như giã tỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây