“Được lắm, hóa ra cô còn có đồng bọn.”
Giám đốc Dương vẫy tay gọi nhân viên bảo vệ: “Bắt hết bọn họ lại cho tôi.”
“Bá Tước đối xử với khách như vậy đấy hả?
Lệ Thịnh Quân con ngươi đen nhánh quét qua, hiện ra từng tia ám trầm.
Không hiểu sao, giám đốc Dương đột nhiên nghĩ tới ông chủ thần bí đứng sau hội sở Bá Tước kia, sao ánh mắt của người này lại giống đến vậy, giống đến mức làm anh ta sinh ra cảm giác sợ hãi và bất an.
“Cậu cũng được coi là khách hả.” Tiết tổng cười khẩy nói: “Nhìn trang phục và giày trên người cậu, cộng lại cũng chỉ mấy trăm đồng thôi. Giám đốc Dương, tối nay anh phải cho tôi một lời giải thích, người phụ nữ này là thế nào, chẳng lẽ cô ta không phải là nhân viên phục vụ của hội sở các anh.”
“Đương nhiên là không phải.”
Tiết tổng này cũng là người có lai lịch lớn, nên giám đốc Dương vội vàng phủ nhận.
Tiết tổng nghe thấy vậy lại càng tức giận hơn: “Nói như vậy là cô ta lén đột nhập vào, hội sở Bá Tước của các anh làm ăn kiểu gì đấy, chúng tôi bỏ một đống tiền vào đây giải trí là vì tính bảo mật của hội sở này rất tốt. Nhưng giờ lại nhộm nhoạm đến mức loại người nào cũng có thể chui vào, anh bảo sao lần sau chúng tôi dám tới đây chơi nữa, chúng tôi đều là người có thể diện cả.”
“Đúng vậy.”
Có khách xem náo nhiệt cũng phụ họa theo: “Chẳng may có ký giả đi vào, vậy chẳng phải là chúng tôi sẽ mất hết sự riêng tư hay sao.”
Giám đốc Dương sốt sắng nói: “Chuyện hôm nay là do chúng tôi sơ suất, các vị yên tâm, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho hai người này đâu, tôi sẽ khiến người ngoài biết được sẽ phải trả cái giá rất cả nếu dám đột nhập vào Bá Tước.”
Vu Mộc Hi im lặng từ nãy đến giờ thầm có linh cảm không hay, sợ rằng chuyện tối nay sẽ không dễ kết thúc, cô vội vàng đẩy Vu Cẩn Ly: “Em đừng xía vào chuyện của chị, em mau đi đi.”
Lệ Thịnh Quân phớt lờ cô. Thay vào đó, anh lấy điện thoại di động ra, dửng dưng nói: “Tôi có phải là khách hay không, gọi điện thoại thì anh sẽ biết.”
Anh gọi thẳng điện thoại cho Hoắc Đình Diễn: “Xuống đây, tôi gặp rắc rối ở dưới tầng.”
Nghe thấy anh nói bằng giọng điệu của cấp trên, giám đốc Dương thầm cảm thấy hoang mang.
Hai phút sau, Hoắc Đình Diễn và Lương Mộ Nguyên cùng từ trên tầng đi xuống.
“Cậu tới đúng lúc lắm, người ở đây đều nghĩ tôi và người phụ nữ của tôi không có tư cách vào đây.” Lệ Thịnh Quân hất hất cằm nói với hai người Hoắc Đình Diễn.
Lương Mộ Nguyên không khỏi lảo đảo bước chân khi nghe thấy vậy, cũng may là kịp thời bám vào tay vịn mới đứng vững được.
Anh ta khiếp sợ nhìn người phụ nữ nép mình trong vòng tay của Lệ Thịnh Quân, đối phương mặc trang phục hầu gái, không nhìn thấy rõ mặt. Nhưng anh Quân vừa mới đi xuống có mấy phút, sao tự dưng có phụ nữ được.
“Hoắc tổng, Lương tổng, đây là... ?”
Giám đốc Dương bất an lên tiếng, anh ta đương nhiên biết thân phận của Hoắc Đình Diễn và Lương Mộ Nguyên, hai người này đều là bạn tốt của ông chủ, mỗi lần đến đều dùng phòng Tổng thống, anh ta không thể tin được là Lệ Thịnh Quân quen biết người như vậy.
“Bạn của bạn tôi.”
Hoắc Đình Diễn nhướn mày nói, một tia sáng sâu xa chợt lóe lên rồi biến mất: “Làm sao, bạn của tôi không xứng được vào nơi này?”
“Không phải.” Giám đốc Dương hoảng sợ, lại vội vàng giải thích: “Hoắc tổng hiểu lầm rồi, tôi thấy người phụ nữ kia mặc đồng phục của nhân viên phục vụ hội sở chúng tôi, bạn của anh lại đi cùng anh, thành ra tôi cứ nghĩ hai người bọn họ lén đột nhập vào đây, Tiết tổng, anh nói có đúng không?”
“Ừ.”
Tiết tổng cũng biết Hoắc Đình Diễn, nhưng ông ta không sợ: “Lúc tôi từ cửa bước vào: “người phụ nữ này đột nhiên lại gần giả vờ quen biết tôi, tôi cứ nghĩ cô ta là nhân viên phục vụ ở đây nên mới dẫn cô ta đi vào cùng, kết quả đi vào xong cô ta còn ra tay với tôi. Hoắc tổng, tôi mặc kệ người này có phải là bạn của anh không, các anh đều phải cho tôi một lời giải thích.”
Lệ Thịnh Quân thoáng liếc nhìn ông ta: “Dạo này tôi thường xuyên đi xã giao ở bên ngoài, bạn gái tôi cứ nghĩ tôi ngoại tình, nên mới mặc thế này lén lút đi vào đây.”