Vu Mộc Hi đã sớm chuẩn bị, mặt dày nói: “Tôi bây giờ không phải là ngài, nhưng nếu cho tôi thời gian nửa năm, tôi có thể trở thành đệ nhất hoạt náo viên Ngũ Hắc, mang đến lượng khách kếch xù cho ngài.”
Lương Mộ Nguyên giễu cợt: “Tôi thấy cô nằm mộng chưa tỉnh, tình huống của cô bây giờ là gì mọi người đều quá rõ ràng, loại người bán hàng giả thì ai dám mua, tôi để cho cô vào Ngũ Hắc là bôi xấu danh tiếng Ngũ Hắc chúng tôi.”
“Tôi biết ngài rất khó tin.”
Vu Mộc Hi hít thở sâu một cái, nói: “Ở thời điểm tôi xuất sắc nhất, số người trực tiếp quan sát tôi là hai chục triệu. Mấy năm này, danh tiếng của tôi toàn bộ đều nằm trong vòng cao nhất. Không sai, tôi bây giờ rõ ràng là mang tiếng xấu, nhưng tôi vẫn có độ chú ý rất cao, cho dù là người khác bôi nhọ tôi, tôi cũng có thể ở trên lục soát. Hoạt náo viên khác được chú ý như tôi sao? Ở trong cái vòng này, sợ nhất là không được chú ý.”
“Không sai, tôi vào Ngũ Hắc nhất định sẽ bị bên ngoài chú ý, sẽ bị mắng, nhưng con người luôn có một loại tất xấu, mắng càng ác lại càng chú ý tới người này. Vòng giải trí cũng có rất nhiều nữ minh tinh bị rối tinh rối mù, cuối cùng lại lần nữa trở mình, chờ tôi mở phát sóng trực tiếp nữa, nhất định sẽ có người tới xem.”
“Có lẽ ban đầu sẽ không mua, nhưng tôi tin tưởng vào tài ăn nói cùng năng lực của tôi sẽ khiến cho khách hàng tiếp tục đặt đơn. Sau đó tôi tuôn ra mặt trái tin tức, trước đoàn đội là tôi một tay làm việc, người khác không biết, nhưng thực ra mọi người trong vòng đều biết bây giờ nguời truyền trực tiếp mỗi ngày bận bịu đến nỗi thời gian ngủ cũng không có. Vậy chọn hàng toàn bộ là giao cho đoàn đội phụ trách, tôi rốt cuộc có cố ý bán hàng giả hay không, Lương tổng tùy tiện đi tra một chút thì sẽ biết.”
“Tra được thì như thế nào?”
Lương Mộ Nguyên tự rót cho mình một ly rượu chát: “Không sai, lời nói của cô cũng có chút đạo lý. Nhưng tôi phải vì cô mà đánh cược sao? Cô mới vừa nói những thứ lợi nhuận kia, tôi có thể cùng Vũ Đồng hợp tác, mà cho dù cô muốn lật đổ thì cũng cần có thời gian, tôi không có hứng thú.”
“Lương tổng không có hứng thú hay là nhát gan?”
Vu Mộc Hi cắn răng, nói: “Chẳng lẽ với thân phận của ngài còn sợ một con cá nho nhỏ như Vũ Đồng? Bất quá là gặp một tiểu nhân hèn hạ, bây giờ điện thương trên sân thượng nhiều như vậy, tùy thời tùy chỗ cũng sẽ ruồng bỏ ngài thôi.”
“Chớ kích tôi, tôi ghét nhất là bị người khác kích, vô dụng thôi.” Lương Mộ Nguyên sắc mặt không kiên nhẫn nói: “Với tiểu thư, mời cô rời đi, tôi không muốn gọi an ninh đâu.”
Vu Mộc Hi không nghĩ tới đầu óc Lương Mộ Nguyên như vậy mà dầu muối không vào được. Cũng có chút cả giận, cười lạnh nói: “Lúc trước tôi còn coi trọng Ngũ Hắc, xem ra là tôi đã quá đề cao rồi!”
Dứt lời, cô xoay người đi mà cũng không quay đầu nhìn lại.
Sau khi cửa đóng lại, Lương Mộ Nguyên thở phì phò, hướng về Hoắc Đình Diễn nói: “Anh nghe một chút, loại phụ nữ này còn vọng tưởng ta sẽ nâng đỡ, cô ta xứng sao, thật là mộng tưởng hảo huyền.”
“Loại dũng khí này gọi là da mặt dày, không tự biết mình...”
Lương Mộ Nguyên còn chưa nói hết lời bỗng bị một cái bóng mờ từ trên đỉnh đầu chụp xuống, nhiệt độ xung quanh tựa như cũng thấp xuống.
Anh quay đầu, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào Lệ Thịnh Quân đã xuất hiện sau lưng, một dung nhan anh tuấn hiện lên, toát lên một tầng sương lạnh.
Lương Mộ Nguyên có chút khó hiểu rợn cả tóc gáy: “Thịnh ca, thế nào, tâm tình không tốt, có phải đi vệ sinh bị táo bón không?”
Hoắc Đình Diễn ngồi một bên đỡ trán.
Lệ Thịnh Quân sắc mặt âm trầm như nước: “Trong đầu anh giả bộ là nước sao, anh còn có thái độ này, còn muốn làm điện thương, tôi chờ nhìn thấy anh bị bóp chết vào sang năm.