Lệ Thịnh Quân sắc mặt tối sầm, từ sau khi mấy ngày trước nấu xong một tô mỳ, Vu Mộc Hy suốt ngày quấy rầy anh làm cơm tối: “Chỉ là ngẫu nhiên nấu bát mì thôi.”
Hoắc Đình Diễn giơ ngón tay cái lên, phải biết là làm anh em nhiều năm như vậy, ngay cả cảm giác được nếm mỳ anh ta cũng chưa từng được.
...
Vu Mộc Hy tối nay rảnh.
Cô hẹn thợ quay phim Hàn Dương ăn cơm.
Chỗ đặt trước là ở một quán thịt nướng, cô chọn đồ ăn xong rồi mới nhận được điện thoại Hàn Dương gọi tới: “Ngại quá, chị Hy, bữa cơm này tôi không tới ăn được, chị tự dùng bữa đi nhé.”
Vu Mộc Hy ngẩn người nhìn thức ăn đầy bàn: “Vậy ngày mai cậu có rảnh không?”
“Ngày mai tôi cũng không rảnh, sau này cũng không rảnh.” Hàn dương nhẫn tâm nói: “Chị Hy, sau này chị đừng tìm tôi nữa, tôi bên này thật sự bề bộn nhiều việc.”
Cõi lòng Vu Mộc Hy trầm xuống: “Hàn Dương, cậu nói thật đi, có phải là cậu căn bản không muốn tiếp xúc với tôi không, người ngoài mắng tôi nói tôi như thế nào là do họ không hiểu rõ tôi, chúng ta hợp tác lâu như vậy chẳng lẽ cậu không biết con người của tôi ư.”
“Chị Hy, anh Đường đã đánh tiếng rồi, ai giúp đỡ chị chính là chống lại anh ta, tôi biết chị muốn mở một cửa hàng online, nhưng tôi không thể chụp hình mặt bằng người mẫu được, sau này tôi còn muốn lăn lộn trong giới, Hàn Dương nói: “Với lại chị chụp hình chưa hẳn đã có cơ hội dùng đến.”
“Cậu có ý gì?”
“Làm gì có trang nào đồng ý cho chị mở cửa hàng chứ.” Hàn Dương nói một cách ập ờ: “Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng nghe thầy tôi nói vậy thôi.”
Thầy của Hàn Dương là Lý Bằng Lâm, là thợ quay phim đã từng làm cho mình lúc mình đang hot, sau đó thẳng thừng phản bội mình theo Châu Miểu Miểu.
Nếu Lý Bằng Lâm nói như vậy rồi thì tất nhiên không phải không có lửa thì sao có khói.
Vu Mộc Hy chợt nhớ tới hồ sơ đăng ký mở cửa hàng trên sàn thương mại điện tử Black Friday của tuần trước vẫn chưa được thông qua, lúc này cô vội mở ra xem, mới phát hiện mình đã bị từ chối.
Cô lại bị từ chối mở của hàng online?
Lũ phá hoại.
Đường Ngộ thật là quá tuyệt tình, nhưng không dùng thẻ căn cước của mình được thì không thể đổi sang thẻ căn cước của người khác ư.
Một lũ ngu xuẩn.
Cô quét sạch thịt nướng, còn thừa thì đóng gói mang về nhà.
Tiểu Ly Tử vẫn chưa về.
Cô đợi rồi đợi, đợi đến chín giờ mới nghe thấy tiếng mở cửa.
“Tiểu Ly tử, cuối cùng em cũng về rồi, chị có mang thịt nướng cho em đấy.” Vu Mộc Hy hào hứng chỉ vào túi đóng gói trên bàn.
Lệ Thịnh Quân nhàn nhạt nhìn lướt qua, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên ợ một cái.
Lệ Thịnh Quân: “...”
Trời ơi, cái cơ thể này còn có thể chừa lại chút hình tượng cho anh không.
Trong không khí quỷ dị yên tĩnh một hồi, Vu Mộc Hy nhìn lỗ tai phớt hồng của anh, bật cười: “Xem ra em ăn ở bên ngoài no lắm rồi, thôi vậy, mau đưa thẻ căn cước của em cho chị dùng chút.”
Không phải là thẻ căn cước của mình, Lệ Thịnh Quân đưa thẳng cho cô rồi đi tắm luôn.
Vừa cởi quần áo ra, Vu Mộc Hy cầm điện thoại và thẻ căn cước hùng hùng hổ hổ chạy vào: “Lại đây lại đây, nháy mắt vào đây cái.”
Lệ Thịnh Quân toàn thân cứng ngắc: “Rốt cục cô đang làm gì thế?”
“Mở cửa hàng online thì phải có xác nhận của mình.”
“Vì sao lại không phải chính cô.”
“Thì có được đâu.” Vu Mộc Hy lắc đầu: “Chị bị từ chối, chắc kèo là người đại diện trước kia của chị là Đường Ngộ đã đánh tiếng với Black Friday rồi.”
Lệ Thịnh Quân nhất thời im lặng, lúc đầu anh còn rất coi trọng Lương Mộ Nguyên mở trang thương mại điện tử, giờ thật sự không muốn nói cậu ta nữa, người ta mở cửa hàng online còn có thể tìm mối quan hệ chặn lại, cái trang này còn muốn làm lớn, thực sự là đang nằm mơ, xem ra cậu ta quay đầu rồi dạy dỗ cậu ta cho tốt.
Vất vả lắm mới thuận lợi tắm xong.
Mới từ phòng tắm ra, Vu Mộc Hy cầm máy ảnh SRL đứng ở cửa đợi hắn: “Tiểu Ly tử, giúp chị một tí, giúp chị chụp mấy tấm ảnh người mẫu, chị muốn tung lên mạng bán.
Lệ Thịnh Quân bực mình nhìn cô, không nói lời nào.