Hoắc Đình Diễn châm điếu thuốc, giọng điệu sâu xa nói: “Tôi đã nói với Lữ gia là anh đừng đi trộn vũng nước đục đó từ sớm rồi, ở đó loại du côn lưu manh nào cũng có. Cả đám mấy thằng con, thằng cháu của ông ta đều không phải đèn đã cạn dầu.”
“Nếu có quan hệ với Lữ gia thật, vậy thì việc này tôi không dễ thanh toán rồi.” Lệ Thịnh Quân nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đỏ sẫm trong ly, không khí quanh mình cũng bị ép xuống thấp: “Giờ quan trọng nhất là chuyện thứ ba, hãy lập tức ngăn cản suy nghĩ muốn tìm phụ nữ giải xui cho tôi của mẹ tôi.”
Chủ đề đột ngột thay đổi, Hoắc Đình Diễn xém chút nữa thì phun một ngụm rượu ra ngoài,gương mặt tràn đầy chế nhạo.
Lệ Thịnh Quân không nhìn hắn, mặt vô cảm xúc: “Trước đó bà ấy tìm Vu Mộc Hy đứa con gái mới nhận về của nhà họ Trình, nhưng Vu Mộc Hy từ chối rồi, theo tính cách của bà ấy chắc chắn sẽ tiếp tục tìm người thứ hai giúp tôi.”
“Đây đều là vấn đề nhỏ cả.” Hoắc Đình diễn cố nén cười gật đầu: “Vấn đề lớn nhất là anh muốn trở về thế nào, anh có manh mối không.”
Huyệt Thái Dương cả Lệ Thịnh Quân nảy lên, cuối cùng khó nhằn nói: “Mời cho tôi một cao tăng đắc đạo.”
“...”
May là lần này Hoắc Đình Diễn không uống bất cứ cái gì trong miệng, không thì thật sự sẽ phun ra: “Không ngờ rằng công tử nhà họ Lệ của chúng ta cũng có ngày mê tín cơ đấy.”
Lệ Thịnh Quân nghiến răng: “Không thì anh giải thích cho tôi vì sao lại như này đi, nếu thật sự không thành công, anh lại thành lập một đội nghiên cứu khoa học về tâm linh cho tôi đi.”
Hoắc Đình Diễn nhìn bộ dạng này của anh, trong lòng hiếm khi nặng nề một chốc, cho dù lựa chọn cái nào, đều là nhiệm vụ gánh nặng đường xa cả: “Chuyện này, tôi chắc chắn là giúp, nhưng nếu thực sự không thể quay về, anh cũng không cần bi quan quá, coi như là trẻ lại mười một tuổi, có câu nói nói như thế nào nhỉ, thanh xuân là thứ mà nhiều tiền tài đến đâu cũng mua không lại được.”
Lệ Thịnh Quân im lặng một lát, nói:“ Nếu tôi không quay về, Vu Cẩn Ly thật sẽ chết, sẽ biến mất khỏi thế giới này.”
Hoắc Đình Diễn ngạc nhiên: “Điều này chả giống anh gì cả, anh của lúc trước chắc chắn sẽ không quan tâm sự sống chết của khác đâu.”
Lệ Thịnh Quân không lên tiếng.
Có lẽ là nhìn thấy tình cảm sâu sắc Vu của Mộc Hy với Vu Cẩn Ly.
“Đúng rồi, anh có muốn tạm thời ở chỗ của tôi không.” Hoắc Đình Diễn nói: “Chỉ cần thứ trong đầu anh vẫn còn, đại học thật ra học hay không cũng không sao cả.”
“Không được.”
Lệ Thịnh Quân quả quyết lắc đầu: “Tôi sẽ không ở lại lâu trong cơ thể này, sau này nếu Vu Cẩn Ly trở về, phát hiện chưa học đại học, sẽ hủy hoại cuộc đời của cậu ta, trước hết cứ vậy đi đã, bên SY tạm thời anh cứ phụ trách nhiều chút, nếu như không hiểu thì có thể hỏi ý kiến của tôi, đây là số điện thoại mới của tôi.”
Hoắc Đình Diễn gật đầu, móc ra một tấm thẻ màu đen từ ví da: “Tôi sẽ mau chóng lấy thẻ của anh từ nhà họ Lệ về, khoảng thời gian này, anh dùng tạm thẻ này nhé.”
“Ừm”
Lệ Thịnh Quân cũng không khách sáo: “Đúng rồi, nói với Lương Mộ Nguyên là, nếu quay đầu tôi mới thu nhận cậu ta.”
Hoắc Đình Diễn buồn cười: “Đừng nói là cậu ta, ngay cả tôi cũng khó mà tin tưởng được, đúng rồi, thời gian không còn sớm nữa, có muốn cùng đi ăn tối không.”
Thấm Lâu, là nhà hàng đứng đầu cả Hoa Thành, nghe nói đầu bếp ở đó còn là hậu duệ của các đầu bếp thời nhà Thanh, mỗi món ăn ở đây đều là món ngon sơn hào hải vị.
Ấn đường Lệ Thịnh Quân khẽ cử động, lúc này, điện thoại reo lên, giờ này sẽ chỉ có một người gọi điện cho anh.
Anh kết nối đặt ở cạnh tai, giọng nói của Vu Mộc Hy truyền tới: “Tiểu Ly tử, chị tối nay không về ăn cơm, anh đừng nấu cho chị.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, hắn ngẩng với Hoắc Đình Diễn: “Đi Thấm Lâu.”
Hoắc Đình Diễn có hơi ngơ ngác: “Anh bây giờ suy bại tới mức nấu ăn cho phụ nữ?”