“Làm càn.” Lâm Hiển chưa từng căm hận một người vậy: “Cha cậu anh minh cả đời, như thế nào sinh ra cậu, đứa con không phân biệt trên dưới, không có giáo dưỡng.”
“Còn làm càn, chú coi mình hoàng đế cổ đại.” Lệ Thịnh Quân khinh thường xuy: “Có chút tiền xem thường người khác, thật nghĩ Lâm gia các người là lão đại hoa thành.”
Luật sư Phương Húc đại biểu bọn họ thản nhiên nói: “Hiện tại cậu nghĩ muốn khoe võ mồm nhanh, tùy cậu, chờ sau khi kết thúc, có người khóc.”
Dừng một chút, Phương Húc nhìn Nhậm Tuấn Phong: “Không nghĩ tới Nhậm luật sư đại danh đỉnh đỉnh thế nhưng giúp người như thế lên tòa án, thật đúng là hạ thấp thanh danh của anh, giúp người trẻ tuổi khi dễ hai người tuổi tác cộng vào hơn trăm, Nhậm luật sư không sợ báo ứng.”
Nhậm Tuấn Phong nhẹ nhàng cười cười, không thèm để ý mở miệng: “Chờ sau khi kết thúc, có người khóc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây