Khoảng bốn giờ chiều, Hoắc Đình Diễn mặc quần tây và áo sơ mi, trong bộ chỉnh tề đi ra từ thang máy.
Lệ Thịnh Quân nhìn phong cách ăn mặc sinh viên của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ đi qua: “Người ngoài chỉ biết người sáng lập ra mười công ty tài chính SY hàng đầu thế giới là Hoắc Đình Diễn, nhưng không biết người cùng sáng lập khác là con trai của chủ tịch tập toàn Chấn Ức - Lệ Thịnh Quân.”
Cặp chân thon dài của Hoắc Đình Diễn dừng lại, một đôi mắt hung hăng dán chặt vào chàng trai lạ qua ánh sáng của ống kính.
“Cậu là ai?”
“Tôi còn biết mạng internet Trí Kiệt dự định thay đổi văn phòng kế toán của mình đi và dự định ký kết hợp đồng với SY, tôi cũng biết số lợi nhuận ròng sau khi nộp thuế tháng trước các anh là 12 tỷ 7320 vạn.”
Vẻ lo lắng nơi đáy mắt của Hoắc Đình Diễn càng ngày càng sâu, chuyện mạng internet Trí Kiệt ngay cả đối phương có thế lực cũng không biết được, SY cũng chỉ có hắn và Lệ Thịnh Quân biết, thậm chí việc đọc chuẩn xác lãi ròng nhuận cũng ngay cả tài vụ của công ty cũng không biết.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Hắn lặp lại lần nữa, trong giọng điệu mạnh mẽ có một sự nguy hiểm.
“Tôi là Lệ Thịnh Quân.”
Lệ Thịnh Quân lại gần hắn, con ngươi đen ngòm.
Đây là khuôn mặt mà Hoắc Đình diễn không quen, nhưng ánh mắt này lại cực kỳ giống người nào đó.
Ấn đường của Hoắc Đình Diễn giật giật: “Lệ Thịnh Quân đang nằm viện.”
“Cơ thể không tỉnh, nhưng ý thức lại khôi phục trong cơ thể của người khác.” Lệ Thịnh Quân buông tay cười khổ giải thích: “Lúc ấy trong thang máy có hai người tôi và cậu nhóc shipper, sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện ý thức của mình ở trong cơ thể của cậu nhóc shipper ấy.”
Hoắc Dình Diễn vẻ mặt sâu xa khiến người ta khó mà nắm bắt: “Điều cậu nói rất vô lý.”
Lệ Thịnh Quân nhíu mày: “Tôi còn biết mật khẩu nhà anh là 1207, bởi vì đây là ngày anh bị Tư Đồ Mạn từ chối lời tỏ tình, đến bây giờ anh nhung nhớ...”
Chưa nói hết câu, anh đã bị Hoắc Đình Diễn cho một chưởng ép lên trên xe, gương mặt ngàn năm không đổi kia dâng lên vẻ não nề đầy tức giận.
Lệ Thịnh Quân cười cười: “Chuyện này thì đúng là chỉ có tôi biết.”
Hoắc Đình Diễn lúc này tin thật rồi, hắn nhìn chằm chằm gương mặt đó của Lệ Thịnh Quân, nửa ngày cổ họng mới phun ra mấy chữ: “Không thể tưởng tượng nổi, thú vị đấy.”
“...”
Nụ cười trên mặt Lệ Thịnh Quân có hơi cứng lại: “Tôi chẳng thấy thú vị chỗ nào cả, giờ tôi ngày nào cũng trong cảnh nước sôi lửa bỏng.”
“Được rồi, lên xe đi, đến chỗ tôi rồi bàn.”
Hoắc Đình Diễn mở cửa xe ra.
...
Năm mươi phút sau.
Lệ Thịnh Quân ngồi trong ngôi biệt thự ở giữa sườn núi thưởng thức Lafitte năm 1978 được vận chuyển từ Pháp về bằng đường máy bay.
“Đây mới là những ngày tháng mà con người sống chứ.”
Lệ Thịnh Quân lăng lắc ly rượu đỏ, khẽ thốt lên sự cảm khái sâu sắc trong đôi môi mỏng tuyệt đẹp.
Trước kia chưa từng cảm thấy mặt Hoắc Đình Diễn đẹp, mà hôm nay thật sự là càng nhìn càng thấy hợp mắt.
Có lẽ là dạo này có nhiều người coi anh là kẻ tâm thần quá.
“Anh định thế nào?”
Hoắc Đình Diễn liếc mắt nhìn vẻ mặt đó của anh, hơi buồn cười, Lệ Thịnh Quân trước đây phong nhã, sang trọng, thực sự không thể nào so sánh với gương mặt trẻ trung thanh tú trước mặt này được.
Thật sự giống như là bỗng nhiên nhiên nhìn thấy một con chim ưng biến thành một chú gà con vậy
“Có ba việc.”
Lệ Thịnh Quân giơ thẳng ba ngón tay: “Việc thứ nhất là hãy mau chóng để tôi quay lại cơ thể của mình.”
“Chuyện thứ hai điều tra rõ ràng vì sao tôi đi thang máy lại xảy ra chuyện, hung thủ đằng sau đến cùng là ai, tôi nghi ngờ rằng tên hung thủ có liên quan đến vụ thông tin lần trước.”
Hoắc Đình Diễn ngắt lời: “Vụ thông tin có vấn đề gì sao.”
Lệ Thịnh Quân nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái: “Ông chủ Lữ bí mật ủy thác tôi sử lý các vấn đề về sổ sách của chi nhánh Ấn Độ, vào thời điểm tháng trước tôi đi qua đó, phát hiện bên kia có hơn một tỷ sổ sách không hợp lý, tôi còn chưa kịp điều tra sâu hơn thì đã xảy ra chuyện rồi.”