“Em lại không có tàn tật.” Vu Mộc Hi nghiến răng nghiến lợi, cô xem như hiểu được, hôm nay cô dẫn sói vào nhà.
“Anh biết, em phải tàn tật, anh trực tiếp mang em về bên kia chăm sóc.” Lệ Thịnh Quân sủng nịch nhìn cô: “Ngoan, em một mình ở nhà có chuyện gì, đời này anh lương tâm bất an.”
Vu Mộc Hi cười lạnh: “Anh gần nhất trốn tránh không gặp em, là tu luyện da mặt phải không.”
“Em thực hiểu lầm anh.” Vẻ mặt Lệ Thịnh Quân bất đắc dĩ trở về phòng bếp, khóe miệng nhếch lên cao cao.
Nói giỡn, khó được cái bóng đèn Vu Cẩn Ly không ở, anh không bắt lấy cơ hội sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây