Vu Mộc Hi thấy anh ngoan ngoãn, nhịn không được duỗi tay sờ sờ đầu anh: “Anh phải hiểu được, chúng ta có rất nhiều phương thức đối phó, đánh người chỉ cho đau, nhưng có chút đau mà không đau cả đời, tuy rằng hiện tại làm không được, nhưng không vội, tương lai còn dài.”
Lệ Thịnh Quân nhẹ nhàng cười, rốt cuộc vẫn xem nhẹ cô: “Em mà làm người Lâm gia đau cả đời, kia là cha mẹ mối tình đầu của em, Trình gia là cha mẹ ruột của em.”
“Em không phải luyến tiếc, bọn họ căn bản không phải kẻ thù của em.” Vu Mộc Hi thản nhiên lắc đầu: “Bọn họ chán ghét em như thế nào, em không để bụng, bởi vì em không để bụng những người này, em may mắn, may mắn em không ở Trình gia lớn lên, cùng Lâm Thanh Yến chia tay, bằng không... Thôi, cùng bọn họ so sánh thì mẹ anh quả thực là tiểu khả ái, tiểu thiên sứ.”
“Phải không.” Khóe miệng Lệ Thịnh Quân hơi trầm xuống, không vui: “Còn anh là cái gì?”
Vu Mộc Hi xốc xốc mí mắt: “Anh là tiểu thanh niên nhiệt huyết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây