Nghe Nói Lệ Tiên Sinh Vừa Gặp Đã Yêu Tôi

Chương 30: Bên tai đỏ bừng của lệ thịnh quân

Chương Trước Chương Tiếp

Ngón tay thon dài trắng nõn của anh sắt lá hành màu xanh lộ vể sạch sẽ cân đối, từng đầu ngón tay một đều ở độ thon mập vừa phải.

Đại khái là lâu lắm rồi không chú ý tới Vu Cẩn Ly nấu ăn, Vu Mộc Hy thực tâm tán dương: “Tiểu Ly tử, tay em đẹp thật, chị chưa từng thấy ai có tay đẹp như em cả.”

Bàn tay cầm dao của Lệ Thịnh Quân dừng lại, mắt nhanh chóng liếc nhìn tay, không đồng ý lắm: “ Vậy thì cô chưa trải sự đời.”

Không phải anh tự luyến đâu, đôi tay của Vu Cẩn Ly đẹp, nhưng không đẹp bằng đôi tay của cơ thể thật của mình.

“Lẽ nào em đã gặp người có đôi bàn tay đẹp hơn em ư?” Vu Mộc Hy cố hỏi.

Lệ Thịnh Quân quai hàm cứng lại, coi thường, chẳng lẽ cô chưa từng thấy sao, lúc cùng anh xem mắt anh ngồi đối diện luôn mà.

“Cô im mồm chút đi, muốn ăn mỳ thì đi ra ngoài chờ cho tôi.” Anh ngẩng đầu lên cảnh cáo.

Vu Mộc Hy chán nản, khen nó rồi mà còn có cái thái độ này với mình.

“Ra ngoài chờ thì ra ngoài chờ.”

Mười phút sau, Lệ Thịnh Quân bưng một tô mì thêm ngào ngạt ra.

Bên trên được rắc với hành cắt nhỏ, trứng rán, trong mỳ còn có cả cơm cuộn rong biển và rau.

Vu Mộc Hy chỉ cảm thấy rằng đã cả một thế kỷ không được nếm tay nghề của tiểu Ly tử rồi, vội cầm đũa lên trộn trộn, rồi ăn một miếng lớn: “Tuyệt cú mèo, ngon hơn nhiều với chị làm.”

Lệ Thịnh Quân thầm hừ lạnh một tiếng, cái mặt đó của cô là cái mặt người ăn sao, ngay cả chó nhìn cũng thấy ghét.

Nhưng mà ánh mắt đã từ từ trở nên dịu dàng. Về cách nhìn về người phu nữ này thì cố lẽ anh cần phải có khái niệm mới.

Một người phụ nữ có thể gánh vác khoản nợ hai tỷ cho bố mẹ nuôi, thực chất bên trong cũng không xấu xa đến mức trên mạng nói.

“Nhưng mà..... cứ thấy thua trước kia chun chút.” Vu Mộc Hy lại ăn mấy ngụm, nhỏ giọng phát biểu ý kiến một lần nữa: “Lúc trước mỳ hơi cứng một chút thì em sẽ thêm tương ớt cho chị.”

“...”

Ánh mắt ôn hòa của Lệ Thịnh Quân dần dần trở nên nguy hiểm và âm trầm.

Anh nhầm rồi, anh căn bản không cần có khái niệm mới về người phụ nữ này.

Cảm nhận được không khí lành lạnh xung quanh, Vu Mộc Hy vội sửa lời nói: “Nhưng mà có thể là do em em hồi phục trí nhớ, không hiểu rõ lắm khẩu vị của chị, tóm lại thì tô mỳ này rất tuyệt...”

“Sau này cô tự đi mà làm.”

Lệ Thịnh Quân quay đầu bước đi, lười nghe tiếp mấy lời giả dối của cô.

“Đừng mà.” Vu Mộc Hy vội đứng dậy ôm lấy cánh tay anh: “Chị sai rồi, tiểu Ly tử, mỳ em làm quả thực sự không có chút khuyết điểm nào cả, hoàn toàn hợp khẩu vị của chị, thực sự là vị ngon nhất mà chị đã từng nếm thủ, ngon đến mức bùng nổ, ngon đến mức chị ăn rồi còn muốn ăn lại.”

Lệ Thịnh Quân hất nửa ngày cũng chẳng hất được cô, điên thật rồi, rốt cục người phụ nữ này có biết rằng lồng ngực của cô đang dán vào cánh tay mình không.

Thời tiết vẫn chưa vào cuối thu, anh mặc áo ngắn tay, cô cũng chỉ mặc bộ đồ ngủ, mỏng như vậy nên cái gì cũng có thể cảm nhận được rõ mồn một, thêm cả trước đõ đã từng nhìn thấy.

Lệ Thịnh Quân chỉ cảm thấy cánh tay mình thực sự như bị lửa nóng thiêu đốt bừng bừng, vì để thoát khỏi cơn cháy, anh không thể làm gì khác ngoài nói: “Được rồi, ta thời gian rảnh thì tôi nấu cho cô được chứ, buông tay ra đi.”

“Thật á?” Hai mắt Vu Mộc rạng rỡ.

Lệ Thịnh Quân thật sự không thể nhìn thẳng, chỉ cắn răng nghiến lợi nói: “Phải, cô buông ra mau, tôi - một thằng đàn ông lớn tướng, cô ôm tôi thế này là thế nào.”

“Thì có gì đâu, chị cũng không phải ôm em lần đầu.”

Vu Mộc Hy cười khanh khách quay trở lại ăn mỳ tiếp, căn bản không có chú ý bên tai đỏ bừng của Lệ Thịnh Quân

...

Ba ngày sau, Lệ Thịnh Quân đứng dưới tầng của công ty YJ.

Là một công ty toàn cầu, cả tòa nhà này đều đứng tên anh.

Mà bây giờ anh đi lên lại cả một vấn đề.

Vì để có thể nhìn thấy Hoắc Đình Diễn, anh chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi ở bãi đỗ xe.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️