Nghe Nói Lệ Tiên Sinh Vừa Gặp Đã Yêu Tôi

Chương 29: Cái loại háo sắc như lệ thịnh quân chị thấy chướng mắt thật sự.

Chương Trước Chương Tiếp

Hàn Lâm Vy bị nói đến mắc mặt lúc thì trắng bệch lúc thì xanh.

Vu Mộc Hy thở dài, cố nén lòng chua xót nói: “Ngoại trừ sinh tôi ra thì mấy người còn từng làm gì nữa. Đời này lúc tôi khó khăn nhất thì mấy người đã giúp được gì, xin đừng cho là tôi trọng nghĩa rồi đến sắp xếp cuộc đời của tôi.”

Trong mắt Trình Trọng Khiêm phun ra ánh lửa: “Cô thật sự không đồng ý cưới Lệ Thịnh Quân?”

“Không đồng ý.”

“Được, được lắm.”

Trình Trạch Khiêm chỉ về vào cô nổi giận đùng đùng gật đầu: “Không biết tốt xấu, tôi cho cô cơ hội tối như vậy cô không biết bắt lấy, sau này sống hay chết thì chẳng liên quan gì đến nhà họ Trình cả.”

Vu Mộc Hy cười lạnh một tiếng. Cứ như là nhà họ Trần cho cô nhiều ân huệ lắm không bằng.

“Chúng ta đi, coi như chúng ta sinh uổng đứa con gái này rồi.” Trình Trạch Khiêm không thể nhịn được nữa quăng lên Hàn Lâm vi liền rời đi.

Môn phanh dùng sức ném lên.

Trong phòng khách lâm vào cảnh tĩnh mịch ngột ngạt.

Vu Mộc Hy đi đến trước bàn và ngồi xuống, cầm đũa gắp mỳ, sợi mị tròn trìn quấn quanh vài vòng trong không trung thoáng khe khẽ run, cô đặt đũa xuống lần nữa, khóe mắt ửng hồng.

Đáy lòng Lệ Thịnh Quân luống cuống trong chốc lát.

Cô sắp khóc ư?

Là khóc vì nhà họ Trình làm tổn thương cõi lòng hay khóc vì tiếc hận không thể đồng ý cuộc hôn nhân này.

Anh khó hiểu hạ giọng hỏi thăm: “Có phải cô thật sự rất muốn gả cho Lệ Thịnh Quân không?

Vu Mộc Hy vốn không dễ chịu vì vạch mặt thật với nhà họ Trình, bị anh nói vậy thì có hơi bó tay.

Cô ngẩng đầu lên, một đôi mắt to giống thấm nước nhìn Lệ Thịnh Quân.

Lệ Thịnh Quân kiên trì nói: “Tôi cảm thấy tuy giờ Lệ Thịnh Quân là người thực vật, nhưng chắc chắn không phải mệnh chết yểu, đến lúc đó anh ta tỉnh lại phát hiện có thêm một người vợ như cô, chuyện đầu tiên anh ta làm chắc chắn là bỏ cô, gạt cô ra khỏi hộ khẩu.”

Loại chuyện này anh thật sự có thể làm ra.

“Ai nói chị muốn gả cho Lệ Thịnh Quân.”

Vu Mộc Hy bị anh làm cho hơi dở khóc dở cười: “Anh ta chết sớm hay không thì liên quan quái gì đến chị, điều chị vừa nói với Trình Trạch Khiêm đều là lời thật lòng, chị còn lâu mới hi sinh hạnh phúc của mình để đổi tiền, Làm người phải có điểm dừng, chị cũng không phải không có tay không có chân, với lại cái loại háo sắc như Lệ Thịnh Quân chị thật sự thấy chướng mắt.”

“...”

“Cái loại háo sắc?”

Anh rất tệ ư

Trong lòng Lệ Thịnh Quân khó chịu.

“Sao, cô cảm thấy tôi nói không đúng à?”

Vu Mộc Hy phát giác được đáy mắt anh toát ra vẻ không tán đồng.

Chỉ cần cô không cưới, cô nói gì cũng lag.

Lúc này Vu Mộc Hy mới hài lòng nâng bát mỳ lên: “Vậy tiểu Ly tử, em có thể nấu mỳ cho chị không, mỳ chị tự làm khó ăn thật sự.”

Đôi mắt xinh đẹp của cô chơm chớp, hai mắt giống như hai cái bàn chải vậy, phiền muộn vừa rồi đã bị quét sạch. “Để em khỏi nhảy lầu, chị đã từ chối cơ hội trở thành phú bà bạc tỷ đấy.”

Khuôn mặt xinh đẹp gần giống như thuật đổi mặt của Tứ Xuyên, Lệ Thịnh Quân bất giác đen mặt lại: “Vừa nãy cô mới bảo là tự có tay có chân, coi thường Lệ Thịnh Quân chứ gì, tại sao lại chuyển sang tôi.”

Vu Mộc Hy cười hắc hắc: “Bởi vì em làm cho chị hoàn toàn xua tan ý nghĩ nhỏ bé kia mà, thấy em không nỡ rời xa chị như vậy, đến nỗi lấy cái chết ra ép...”

“Được rồi, tôi nấu mì cho cô.”

Lệ Thịnh Quân mặt không đổi bước vào bếp, điều xấu hổ nhất trong cuộc đời anh chính là việc vừa nãy.

Quên đi, chỉ cần cô không kết hôn thì đã cảm ơn trời đất rồi.

Vu Mộc Hy chạy ra cửa bếp đợi anh nấu mì

Lệ Thịnh Quân chọn cách mặc kệ cô, lấy hành lá trong tủ lạnh ra, rửa sạch từng củ một rồi cắt thành từng miếng nhỏ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️