Trùng hợp Ngụy Tử Tuệ cũng không muốn đoái hoài đến Vu Mộc Hi nữa, thấy con trai đưa bậc thang tới, bà ta hít thật sâu, nói: “Mẹ vừa nói đến đoạn trong buổi đấu giá tuần trước, Tần Nguyệt bỏ ra một trăm triệu đấu giá một bức tranh vớ vẩn về, mấy hôm trước còn đặt mua du thuyền, con xem có phải bà ta bị Lệ Kinh Lâm đá thành ra bị chập mạch rồi không, cái loại mù chữ như bà ta có hiểu biết về hội họa không, với lại bà ta nghĩ mình tiêu tiền lung tung như vậy, là có thể chứng tỏ sau khi ly dị xong mình cũng rất giàu có à.”
“Ha ha, bây giờ tất cả mọi người đều xem thường bà ta, ai mà chẳng biết Lệ Kinh Lâm ly dị với bà ta chẳng chia cho bà ta một đồng nào, chỉ có mấy bất động sản để đuổi bà ta đi, con trai của bà ta lại càng phế hơn, đến bây giờ còn cầm chút tiền lương ít ỏi ở tập đoàn Chấn Ức sống qua ngày.”
Lâm Hiển nói: “Người phụ nữ Tần Nguyệt kia không có đầu óc gì cả, làm khó cho Lệ Kinh Lâm phải sống chung mấy chục năm với loại phụ nữ đó.”
Ngụy Tử Tuệ giễu cợt nói tiếp: “Lại chẳng phải, dù sao hiện giờ bà ta cũng không còn là người cùng tầng lớp với chúng ta nữa.”
Vu Mộc Hi không muốn nghe bọn họ nói chuyện, nhưng từ lúc cái tên Lệ Kinh Lâm lọt vào lỗ tai của cô, cô vẫn chú ý đến, cũng biết Tần Nguyệt là tên của mẹ Lệ Thịnh Quân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây