Lệ Thịnh Quân khẽ giật mình, quay đầu híp mắt chất vấn Vu Mộc Hy: “Cô còn trả nợ nữa?”
Vu Mộc Hy hơi bất đắc dĩ, lúc đầu cô không muốn để Vu Cẩn Ly biết chuyện này, sợ cậu có áp lực, cũng chẳng biết Trình Trạch Khiêm từ đâu thăm dò được.
Hàn Lâm Vy giận giữ: “Bố mẹ cậu làm ăn, thiếu đủ 2 tỷ, tất cả do con bé trả cho hết, không thì con bé live tream được nhiều tiền như vậy, vì sao còn nghèo như thế, Là do trừ vào nhà mấy người cả, Vu Cẩn Ly, đời này cậu gặp may mắn, không thì khoản nợ này mày phải gánh, nhưng cậu không thể làm ảnh hưởng con bé theo đuổi hạnh phúc của mình được.”
Lệ Thịnh Quân ngạc nhiên một trận.
Hai tỷ không phải là con số nhỏ, nhất là với một số cả đời cũng không kiếm được tiền số tiền lớn như vậy.
Một người phụ nữ trẻ tuổi nhẹ nhàng như Vu Mộc Hy thế mà lại trả nhiều tiền như vậy cho bố mẹ nuôi.
Không biết nên nói cô biết trọng tình trọng nghĩa, hay là quá không biết yêu thương chính mình.
Nhưng không thể phủ nhận rằng Vu Cẩn Ly thật sự nợ cô nhiều lắm.
Nhưng anh sẽ không ngốc đến mức cho rằng nhà họ Trình thật sự quan tâm Vu Mộc Hy.
“Hạnh phúc cái cmn ấy.”
Lệ Thịnh Quân quay đầu trực tiếp tức tối: “Cho dù nhà họ Vu làm liên lụy chị ấy, Nhưng người làm cha mẹ ruột mấy người tốt đâu chẳng thấy, nhà họ Trình mấy người vì thiếu chút tiền mới có thể gả con gái ruột của mình cho một cái người đàn ông chị ấy không yêu thì có thể nhận được hạnh phúc ư, nhà họ Trịnh có tận mấy bệnh viện, tài sản hơn mười tỷ, Chẳng lẽ còn không nỡ lấy chút tiền bảo đảm cho con gái mình không lo chuyện áo ư.”
“Nói trắng ra là, Vu Mộc Hy sống một cách mệt mỏi như vậy, còn không phải do cặp cha mẹ ruột mấy người tạo nghiệt ư. Sinh ra chị ấy lại không nuôi, xong người khác giúp nuôi lớn con gái mấy người, chẳng hề có chút biết ơn nào cả, Chỉ biết chỉ trích người khác chỗ không tốt chỗ kia không tốt.”
Anh chữ nào chữ nấy nổi giận đùng đùng, Vu Mộc Hy nhìn bóng lưng anh, mũi nóng lên, suýt nữa thì rơi nước mắt.
Mặc dù dạo này tiểu Ly tử lạnh như băng, nhưng thời điểm then chốt vẫn cực kì ấm áp.
Nhất là hôm nay tiểy Ly tử mạnh mẽ hơn nhiều so với trước kia, để cô lần đầu tiên có cảm giác hậu thuẫn.
Hàn Lâm Vy bị nhận sự tức giận thì mặt đỏ tía tai: “không phải thế, chúng tôi cũng vì kế hoạch hoá gia đình... Kế hoạch hoá gia đình phạt ít tiền là được rồi, Nhưng nhà họ Trình mấy người phát đạt hơn mười năm cũng chẳng thấy tìm chị ấy về...”
“Đi thôi, đừng nói nữa.” Vu Mộc Hy ngắt lời, sự thật sẽ chỉ càng bóc càng khó coi.
Đôi mắt đen nhánh của Vu Mộc Hy nhàn nhạt nhìn về phía vộ chồng Hàn Lâm Vy: “Việc hôn sự này cho dù em trai tôi không mở miệng, tôi cũng sẽ không đồng ý, tôi còn quá trẻ, có tay có chân, tôi chỉ muốn kiếm tiền bằng sức của mình, về việc thanh danh xấu không gả đi được, vậy cũng đừng gả nữa, Dù sao thì tôi cũng chẳng có suy nghĩ nghĩ kết hôn.”
“Cô... cô có phải điên rồi không? Trình Trạch Khiêm trừng cô, ánh mắt hận không thể đâm thủng cô: “Cơ hội tốt như vậy bày ở trước mặt...”
“Lần trước đi xem mắt cũng vì ơn nghĩa cậu cứu tôi ra khỏi đồn công an.” Vu Mộc Hy không nhịn được ngắt lời: “Ông muốn kết thông gia với nhà họ Lệ, thì hãy gả Trình Trừng đi đi.”
“Trình Trừng có thể gả cho một người thực vật ư“. Trình Trạch Khiêm tức giận đến mức nổi trận lôi đình, thốt ra.
Vu Mộc Hy mắt sững sờ: “Cô ta không thể gả, thì tôi có thể gả sao.”
Hàn Lâm Vy lúng túng nói: “Mộc Hy, danh tiếng hai người các con không giống nhau, chúng ta cũng vì muốn tốt cho con thôi.”
“Đủ rồi, đừng cứ bảo muốn tốt cho tôi nữa, trong lòng yêu thương tôi ở mức nào mấy người không rõ sao.”
Vu Mộc Hy không nhịn nữa: “Nếu quan tâm tôi thật thì sẽ để tôi đi xem mắt với một tên đàn ông có thanh danh thối nát rối tinh rối mù, sẽ để tôi kết hôn với người thực vật ư, em trai tôi nói đúng, nhà họ Trình mấy người hẳn là cũng không thiếu tiền kia chứ, nếu thực sự thương tôi, không cần tôi hi sinh hạnh phúc của chính mình, nhà họ Trình cũng có thể trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của tôi, nói trắng ra, các người không phải là muốn lợi dụng tôi để kết thông gia với nhà họ Lệ sao.”