“Tần Nguyệt...”
Lệ Kinh Lâm muốn đuổi theo, nhưng lại bị Lệ Thịnh Quân ngăn lại, anh lạnh lùng nói: “Mẹ nói không sai, từ trước đến giờ cha luôn coi thường con và mẹ con còn gì, trong lòng cha chỉ có vợ trước của cha thôi, chúc mừng cha, cuối cùng cha đã tìm được thế thân tốt nhất rồi.”
Nói xong, anh cất bước đuổi theo Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt đứng ở cửa thang máy chờ anh, thấy anh đi ra, bà ấy mới lau nước mắt cười nói: “Cuối cùng mẹ cũng đã quyết tâm bỏ rơi lão già đó rồi.”
“Đừng cười nữa, xấu lắm.” Lệ Thịnh Quân khẽ thở dài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây