Đến khi có mùi thơm quen thuộc xông vào trong mũi, ngay sau đó, hộp cơm mang logo của Thấm Lâu đặt ở bên cạnh laptop của cô.
“Ăn cơm tối.” Giọng nam có vẻ hơi ấm ức vang lên ở bên tai cô.
Vu Mộc Hi sửng sốt trong chốc lát, cô ngẩng đầu lên, một tuần không gặp, tóc của anh đã dài ra, nhưng nhìn mặt vẫn vậy, khuôn mặt với những đường nét góc cạnh rõ ràng giống y như trong bức ảnh hôm qua.
Nghĩ đến những bức ảnh kia, lòng cô trầm xuống, cũng không thể nào vui nổi khi nhìn thấy anh.
“Ăn chung.” Lệ Thịnh Quân mở hộp đồ ăn ra, anh thật sự rất đói, sáng nay ăn sáng quá muộn, đồ ăn Âu lại ăn không vô, đến giờ bụng anh đã đói đến sôi lên ục ục.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây