Rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, Vu Mộc Hi đi đến cầu thang chợt nhớ đến bữa sáng vẫn để trong phòng lại xoay người mở cửa đúng lúc thấy Lệ Thịnh Quân khó nhọc đứng dậy còn chỗ nào đó của anh đang kiêu ngạo ngóc đầu dậy. Vu Mộc Hi sững sờ khi thấy cảnh tượng như vậy.
Lệ Thịnh Quân cứng người chừng mấy giây cuối cùng giả vờ ung dung nằm về giường. Nhưng cả người anh đang rất trắng chỉ có hai tai đỏ rực lên.
Trong đầu Vu Mộc Hi nghĩ anh nhịn như vậy có khó chịu không? Thật sự là dũng cảm. Trong đầu đấu tranh ngắn ngủi, cuối cùng cô vẫn mở miệng đồng tình: “Đừng nghĩ nhiều, em có thể hiểu được. Dù sao thì cũng là đàn ông có tuổi nhịn lâu rồi!” Nói xong, cô đóng cửa phòng lại lần nữa.
Lúc xoay người bước đi, cô nghe thấy hình như có tiếng ném đồ ở bên trong.
Cô nhanh chóng bước xuống tầng. Cố gắng để bản thân tỉnh táo một chút, không phải là một người đàn ông có tuổi phát xuân thôi sao? Có gì mà ngạc nhiên chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây