Vu Mộc Hi nhìn cậu, trong lòng không hiểu cảm giác gì: “Chẳng lẽ em không phải chỗ dựa của chị sao?”
Bàn tay để trong chăn của Vu Cẩn Ly siết chặt lại. Thật lâu sau, cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trước kia, em nghĩ rằng em có thể làm được bây giờ mới phát hiện em còn quá nhỏ chưa đủ thành thục!”
Nếu như cậu lớn hơn vài tuổi, có lẽ cũng sẽ không gây thêm phiền toái cho cô nữa. Cậu cũng muốn ôm chặt cô vào lòng để bảo vệ cô thật tốt. Cậu biệt, chẳng qua cô chỉ coi cậu là em trai. Cậu hi vọng cô có thể hạnh phúc.
Vu Mộc Hi thu hồi tầm mắt, nói trong lòng không khó chịu là giả. Rõ ràng là một người nhưng tại sao lại cảm thấy khác biệt như thế này?
Tiểu Ly Tử bây giờ giống như cậu em nhỏ ngoan ngoãn, nghe lời. Cô rất thích điều này. Nhưng một người khiến cô động lòng không phải là người con trai đầy tự tin, bá đạo, không thích cười lại còn hay ghen nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây