“Không cần!” Lệ Thịnh Quân quả quyết từ chối, mỉm cười: “Của anh chính là của em mà!”
Vu Mộc Hi cảm thấy cực kỳ bất lực, có cảm giác giống như đánh vào vải bông vậy: “Lệ thiếu gia, anh chắc chắn không phải bị thứ gì kì quái ám vào chứ?”
Rõ ràng lúc trước, anh luôn nhìn cô bằng vẻ mặt lạnh lùng, trào phúng lại cay nghiệt nhưng dáng vẻ bây giờ lại rạo rực mùa xuân thế kia.
“Em tin tưởng chuyện có linh hồn sao?” Lệ Thịnh Quân sờ cằm một cái, đôi mắt trầm tư.
Vu Mộc Hi: “...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây