Nếu như lúc trước chỉ là suy đoán nhưng lúc này Lệ Thịnh Quân chỉ có thể dùng từ ‘mừng như điên’ để hình dung: “Tôi là Lệ Thịnh Quân!”
“Đúng vậy!” Trên mặt bác sĩ Kiều lộ ra nụ cười. Dù sao não bị thương lại hôn mệ sâu như thế vậy mà rất nhanh có thể nhớ được mình là ai đã rất khá rồi.
Tiếp theo, bác sĩ Kiều làm một loạt kiểm tra đơn giản cho anh, lại hỏi thêm vài vấn đề đơn giản. Cuối cùng để y tá đưa anh đi làm xét nghiệm cẩn thận hơn.
Khoảng 40 phút sau, Tần Nguyệt vội vã chạy từ bên ngoài vào. Thấy con trai đang ngồi trên giường, nhào qua ôm lấy anh, nước mắt rơi lã chã: “Con à, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi. Nếu con còn chưa tỉnh, mẹ sợ rằng sẽ không sống nổi nữa!”
Vẻ mặt Lệ Thịnh Quân không biết làm sao, cho dù anh hận bà không có chút cảm ứng giữa mẹ và con. Nhưng thấy bà tiều tụy như vậy, cũng biết bà dạo gần đây rất đau khổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây