Luôn có ảo tưởng rằng càng thân càng lâu thì thấy người đứng trước mặt mình hình như là người mà trước đây mình không biết nhiều lắm, giờ thì lột mặt nạ ra nhưng càng thân lại càng thấy xúc động.
“Đi nào.”
Lệ Thịnh Quân đứng thẳng dậy: “Chúng ta không ăn nữa.”
“Không ăn?” Vu Mộc Hy ngớ người, gắng sứ lắc đầu: “Không được, 17, 8 vạn suất cơm của chị ...”
Lệ Thịnh Quân có lòng tốt nhắc nhở: “Bây giờ em như vậy chắc chắn không thể đi thang máy, đi lên, đi ba mươi chín tầng, ăn xong xuống sáu mươi tám tầng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây