Vu Mộc Hy “Ừm”, tĩnh lặng không nhúc nhích tựa vào lồng ngực anh một cách hiếm thấy, nỗi sợ hãi và căng thẳng vừa nãy đã rút khô sức lực trong cơ thể cô, hiện tại nghe anh cường kiện tiếng tim giờ nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh khiến cô cảm thấy bình tĩnh và yên tâm rất nhiều: “Trước kia em có biết.”
Cánh môi mỏng của Lệ Thịnh Quân bực bội mím chặt: “Xin lỗi, đáng nhẽ trước khi cô phải nói với tôi chứ.”
Nếu như anh biết từ sớm chắc chắn sẽ không đưa cô tới đây ăn tối.
Lông mi đen như quạ của Vu Mộc Hy run lên nhẹ nhàng rũ xuống, cô thì thào nói: “Nói thì sao, tầng sáu mươi tám chỉ có thể chọn đi thang máy thôi, chị cho là nếu mình kiên trì thì vẫn có thể, tầng lầu quá cao, càng lên cao càng sợ, chị cùng lắm kiên trì được đến tầng hai mươi.”
Sợi dây trong lòng Lệ Thịnh Quân khẽ giật giật, nổi lên một tia đau lòng: “Nếu như nói với tôi từ sớm, thì có thể không đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây