Một mùi hương tươi mát và tao nhã của hoa huệ xen lẫn với một bầu không khí nam tính bao trùm lấy cô.
Vu Mộc Hy muốn rời đi theo bản năng, một cánh tay chắn ngang ở trước mặt cô
Lệ Thịnh Quân cúi đầu xuống, ánh mắt sắc bén dường như có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ: “Muốn trốn tránh thì có thể tìm cái cớ nào hay hơn chút được không, tôi biết cô không sao, ngồi xuống, không được đi.”
Khoảng cách của hai người gần đến mức dường như cô có thể đếm được những sợi lông mi của anh, Vu Mộc Hy cũng thấy rõ đáy mắt ngang ngược của anh, não bộ hơi khó hiểu đồng thời cũng căng thẳng của cô hơi thiếu oxy, cô quay mặt đi và, khó khăn nói: “Chị không chạy trốn...”
“Nếu như cô dám dọn đi, tôi sẽ thi trượt tín chỉ.” Lệ Thịnh Quân bóp cằm cô lại, đối mặt với cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây