“A...” Trong phút chốc, Đào Miên cảm giác người đối diện trước mắt là ba của Vu Mộc Hi. Cô ấy tủi thân nói: “Lúc ăn cơm có uống một chút!”
Sau khi nói từ “Một chút” kia cô ấy cũng chột da.
“Cái này mà gọi là một chút sao?” Lệ Thịnh Quân lạnh lùng nhếch môi.
Lúc Đào Miên đang cảm thấy nhức đầu, Vu Mộc Hi vẫn ngoan ngoãn đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy bóng người cao ráo kia, khóe miệng cô hơi nhếch lên, hất tay Đào Miên ra, nhào vào lòng anh, dùng sức ôm lấy anh làm nũng: “Tiểu Ly Tử, vẫn là em tốt nhất!”
Cái đầu xù xì của cô vùi vào đúng xương quai xanh của anh, nhẹ nhàng cọ cọ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây