【Đáng đời! Cô ta ác độc quá, lại định đẩy cô gái kia xuống phi thuyền.】
【Cô gái này là ai vậy, tôi muốn theo địa chỉ mạng đến mắng cô ta một trận!】
【Sinh viên năm ba Học viện Mobius, Tùy Thất, nổi tiếng là ác nữ, yêu hotboy của trường Lâm Phong không được liền cho người bắt nạt bạn gái của anh ta là Lục Nhung, theo dõi, xâm phạm đời tư, không từ thủ đoạn nào.】
【Danh tiếng của cô ta thối lắm, học sinh trường khác chửi người ta đều nói: Học cùng trường với Tùy Thất, có thể là người tốt sao.】
【Đồ khốn, bọn bắt nạt đều đáng chết, trò chơi này có cô ta tôi không xem.】
【Đúng vậy, tôi muốn tag ban tổ chức bảo cô ta rút lui.】
【Rút lui gì chứ, loại người này nên ném vào hành tinh hoang cho chịu khổ một chút.】
【+1, nhưng loại tiểu thư như cô ta, chắc sống không quá một ngày, ngồi chờ cô ta khóc lóc bị loại.】
【Đồng ý, nếu cô ta có thể sống đến khi thông quan, tôi sẽ đi ngược ăn c*t.】
【Lầu trên, tôi chụp màn hình làm bằng chứng rồi đấy.】
【Không cần thiết đâu, tin đồn thật giả lẫn lộn, Tùy Thất kia chưa chắc đã xấu xa như vậy.】
【Vậy chúc bạn gặp được loại bạn học như Tùy Thất.】
【Đồng ý.】
【Đồng ý.】
…
Tùy Thất hoàn toàn không biết mình đang bị cư dân mạng tinh tế chỉ trích, sau khi dùng hết sức giãy giụa, cuối cùng cũng thành công đánh ra một phát rắm.
Cô cố gắng duỗi thẳng tay chống đỡ bản thân, hơi xoay người, đảm bảo mông mình nhắm ngay khuôn mặt đẹp trai của Lâm Phong, “phụt” một tiếng, thả một cái rắm vang dội sảng khoái.
Xin lỗi nhé, hotboy Lâm, đây là cách tấn công hiệu quả nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Lâm Phong chỉ cảm thấy tóc mái trước trán lập tức bị thổi bay, ngay sau đó một luồng khí nóng ập vào mặt, anh ta theo bản năng buông tay, lảo đảo lùi lại nửa bước.
Lục Nhung và anh em nhà họ Giang: ╭(°A°`)╮.
Tùy Thất cuối cùng cũng được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm, cô chống tay xuống đất, từ từ thả người nằm xuống, nhắm mắt lại một cách bình thản.
Lâm Phong xuất thân giàu có, từ khi sinh ra chưa từng bị ai đối xử thô tục như vậy.
Anh ta run rẩy đưa tay lên phía trên mái tóc bị rắm thổi tung, muốn chạm lại không dám chạm, khó tin hỏi: “Vừa rồi, đó là một cái... rắm sao?”
Lục Nhung lắc đầu như trống bỏi: “Rắm gì chứ, chúng tôi không thấy gì cả, chỉ là có một cơn gió thổi qua thôi.”
Cô ấy dùng khuỷu tay huých mạnh vào anh em nhà họ Giang đang ngây người.
Hai người đồng thanh nói: “Đúng vậy, đó tuyệt đối không phải là rắm.”
Tuy nhiên Lâm Phong không hề được an ủi, anh ta vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng mắng Tùy Thất: “Tùy Thất, cô thật bỉ ổi!”
Tùy Thất mở mắt, khiêm tốn gật đầu: “Cảm ơn đã khen.”
“Ai cmn khen cô!” Lâm Phong tức đến mức chửi thề.
Trán anh ta nổi gân xanh, khớp ngón tay kêu răng rắc: “Dám xì hơi vào mặt tôi, cô chết chắc rồi.”
“Bình tĩnh.” Tùy Thất từ từ ngồi dậy.
“Đó không phải là rắm.” Cô giơ ngón trỏ tay phải lên, lắc qua lắc lại: “Rắm không có mùi, chỉ là một luồng không khí hơi ấm mà thôi.”