Trân Châu mắt ngấn lệ nhìn Ninh Linh, Ninh Linh trong lòng nào có thể yên tâm.
Chưa kể đến việc từ đầu đến cuối, Trân Châu một ván cũng không hề động đến, hơn nữa trước đó nàng ta cũng đã khuyên Ninh Linh rồi, Ninh Linh sao có thể kéo nàng ta xuống nước.
Ninh Linh siết chặt cổ tay rắn rỏi của Bùi Huyễn, nàng cầu xin: “Trân Châu đã sớm khuyên ta rồi, là do ta cố chấp.”
Bàn tay kia của Bùi Huyễn che phủ lấy tay Ninh Linh, hắn chậm rãi hỏi: “Ồ, vậy tại sao nàng không nghe lời?”
“Là do nô tỳ cậy sủng mà kiêu.” Ninh Linh cúi đầu nhận lỗi: “Hầu gia muốn phạt nô tỳ thế nào cũng được, có thể cộng thêm năm roi của Trân Châu vào người nô tỳ được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây