Nàng Trốn Không Thoát

Chương 8:

Chương Trước Chương Tiếp

Sau đó hắn đứng dậy khỏi ghế, khí thế áp bức tỏa ra, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Ninh Linh, nheo mắt: “Còn ngươi...”

****

“... Ngươi có biết nói dối mà bị ta bắt được thì sẽ thế nào không?”

Một khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại trước mặt Ninh Linh, đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng. Nhưng nàng không có tâm trạng để ý, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nô tỳ không nói dối.”

Tiếng rên rỉ đau đớn của Thu Nguyệt liên tục vang lên, tiếng gậy gỗ quất vào da thịt vang vọng khắp sân. Trương ca kia chắc chắn là gián điệp của người khác, hắn ta thì cao chạy xa bay, để mặc Thu Nguyệt chịu tội thay.

Lúc nãy Bùi Huyễn bảo nàng ta thành thật khai báo sẽ tha chết, nhưng trong lòng nàng ta chỉ toàn là thứ tình yêu muốn lấy mạng người.

Tiếng kêu thảm thiết của Thu Nguyệt càng lúc càng yếu ớt, Ninh Linh không nhịn được quay đầu nhìn lại. Máu tươi từ lưng, eo, mông nàng ta chảy xuống, trên mặt đất đã đọng một vũng máu đỏ tươi chói mắt. Dây thừng trói trên người Thu Nguyệt đã bị nhuộm đỏ, theo thời gian dần chuyển sang màu đỏ sẫm.

Trong miệng Thu Nguyệt bắt đầu trào ra máu, rõ ràng nàng ta không chống đỡ được bao lâu nữa.

Ninh Linh ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát. Trong Hầu phủ này, mạng người thật nhỏ bé.

Cũng chẳng khác gì con kiến hôi trong bụi đất, hắn chỉ cần một câu nói, một ánh mắt cũng có thể quyết định sinh tử của người khác.

Rõ ràng là tiết trời nóng bức của tháng sáu, nhưng nàng lại không nhịn được run rẩy.

Hai thân binh bên cạnh Thu Nguyệt như không biết mệt mỏi, giơ cao gậy gỗ rồi giáng xuống. Mỗi gậy gỗ giáng xuống như đánh vào tim Ninh Linh, đau đớn vô cùng.

Nàng nhớ đến hai đôi giày tất mà Thu Nguyệt tặng, đường kim mũi chỉ tinh xảo, vô cùng có tâm.

Cuối cùng nàng không nhịn được nhắm chặt mắt rồi mở ra, đánh liều hỏi: “Nếu biết bức thư này là của ai, có thể tha cho Thu Nguyệt một mạng không?”

Lâm Vi Đức bên kia nghe vậy lập tức sững người, hắn ta nhìn Ninh Linh thêm vài lần.

Thu Nguyệt không thể tin được trợn tròn mắt, không thể nào, sao nàng biết được? Nếu nàng khai ra Trương ca, Trương ca sẽ mất mạng, cho dù nàng ta có thể sống sót thì cũng chẳng khá hơn là bao.

Nàng ta nói bằng giọng khàn khàn: “Ngươi đừng nói bậy.”

Lời còn chưa dứt, Lâm Vi Đức đã nhanh chóng dùng vải bịt miệng nàng ta lại.

Thu Nguyệt chỉ có thể liều mạng lắc đầu với Ninh Linh, ánh mắt cầu xin.

“Sao ta biết ngươi nói thật?” Bùi Huyễn cười khẽ: “Nếu ngươi bịa chuyện thì sao ta phân biệt được?”

“Nô tỳ không dám lừa gạt Hầu gia.” Đầu óc Ninh Linh bây giờ rối như bòng bong, nàng cũng không chắc chắn về Trương ca, nhưng nàng không muốn thấy Thu Nguyệt chết.

Nàng không thể vượt qua được rào cản trong lòng.

“Thu Nguyệt dan díu với thị vệ, nô tỳ nghe nàng ta gọi thị vệ đó là Trương ca, chắc là họ Trương.” Giọng nói Ninh Linh vang lên như tường thuật lại, nàng nhớ lại tình hình hôm đó: “Đêm hai mươi mốt tháng sáu, giờ Hợi, hắn ta vừa tuần tra xong khu vực gần vườn hoa, sau đó hắn ta liền tìm cớ đến gặp Thu Nguyệt.”

Ninh Linh ngẩng đôi mắt long lanh lên: “Hầu gia có thể phái người đi điều tra xem đêm hai mươi mốt tháng sáu, ai là người tuần tra vườn hoa, lại có ai sau đó tìm cớ rời khỏi đội ngũ.”

Bùi Huyễn gật đầu với Lâm Vi Đức, hắn ta lập tức rời đi điều tra.

“Ngươi đúng là tâm tư tỉ mỉ.” Bùi Huyễn cúi đầu nhìn chiếc váy màu xanh lá cây của nàng, lại nhìn bộ y phục màu hồng sen của Thu Nguyệt.

“Hầu gia quá khen.” Sau khi nói ra những lời này, Ninh Linh không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, có lẽ sẽ liên quan đến gián điệp khiến nàng khó thoát khỏi cái chết. Thực ra im lặng mới là lựa chọn tốt nhất của nàng, làm vậy mới có thể bảo vệ được bản thân.

Nhưng nàng không thể chấp nhận việc Thu Nguyệt bị lừa gạt, chết oan uổng thay cho người khác.

“Tối nay ngươi mặc bộ quần áo này chính là tỉ mỉ chọn lựa nhỉ.” Bùi Huyễn lại cười nhạo: “Kẻ ngốc đó nửa đêm bỏ trốn, còn dám mặc bộ y phục màu hồng sen lòe loẹt.”

Còn cài trâm bạc nữa, sợ người khác không phát hiện ra nàng ta hay sao? Không giống như màu xanh lá cây đậm, ban đêm không hề nổi bật. Đứng bên cạnh cây cối hoa cỏ gần như không thể nhìn thấy, ngay cả cao thủ ám vệ như Lâm Vi Đức cũng bị nàng qua mặt.

Nếu không phải nàng không che giấu được hơi thở và nhịp tim thì đêm nay đã thật sự để nàng lọt lưới rồi.

Lâm Vi Đức nhanh chóng lôi Trương Viễn đến, đồng tử Thu Nguyệt đột nhiên co rút lại. Trong Tranh Huy Viện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người đều nín thở.

Sau khi Trương Viễn bị bắt đến, người phụ trách hành hình Thu Nguyệt cũng không biết chủ nhân có tha cho nàng ta một mạng hay không, đều ngầm hiểu mà nhẹ tay hơn.

“Là hắn ta?” Bùi Huyễn hỏi.

Ninh Linh nhìn chằm chằm vào lưng Trương Viễn, trùng khớp với bóng lưng nàng nhìn thấy đêm đó, nhưng thông tin này quá mơ hồ.

“Hầu gia có thể cho hắn ta nói vài câu được không, nô tỳ nhớ giọng nói của hắn ta.” Ninh Linh chỉ có thể nghĩ cách khác.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (0)