Nàng Trốn Không Thoát

Chương 6:

Chương Trước Chương Tiếp

Bùi Huyễn lên giọng: “Ồ? Thật sao?”

Ninh Linh đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì Thu Nguyệt bên cạnh không nhịn được, kích động đáp: “Hầu gia, nàng là nha hoàn ở cùng phòng với nô tỳ.”

Khiến đôi mắt sắc bén như chim ưng của Bùi Huyễn lại nhìn chằm chằm Ninh Linh, không cho nàng có thời gian suy nghĩ.

Nàng dứt khoát đáp: “Đúng vậy. Nô tỳ đúng là ở cùng phòng với Thu Nguyệt, nhưng nô tỳ thật sự chỉ muốn tìm chút đồ ăn thôi.”

Vẻ mặt nghiêm túc của nàng, nói dối mà không hề đỏ mặt khiến Bùi Huyễn bật cười.

Giọng nói trầm ấm của Lâm Vi Đức vang lên: “Chủ nhân, những người này nên xử lý thế nào?”

“Đưa tất cả về Tranh Huy Viện.”

Bên ngoài sân tối đen như mực, bên trong sân đèn đuốc sáng trưng. Mọi người trong viện đều chỉnh tề đứng đợi trong sân, một chiếc ghế gỗ đàn hương màu tím được đặt ở cửa. Bốn góc trong sân còn đặt vài chậu băng, hơi lạnh tỏa ra từ chậu băng dường như ngăn cách cái nóng bên ngoài.

Bùi Huyễn ngồi vững vàng trên chiếc ghế gỗ đàn hương, vai rộng tùy ý dựa ra sau, đôi chân dài thẳng tắp đặt thoải mái. Lâm Vi Đức ôm đao đứng bên cạnh hắn, một nha hoàn dung mạo xinh đẹp cũng đứng hầu bên cạnh.

Ninh Linh và những người khác quỳ ở phía dưới hắn, lão Chu bị người đá một cú rồi bị người ta trực tiếp lôi đến, hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất. Khuôn mặt Thu Nguyệt đã khóc đến nhòe nhoẹt nước mắt.

“Đi, kiểm tra bọc đồ của nàng ta.” Bùi Huyễn khẽ hất cằm.

Lâm Vi Đức lập tức bước đến giật lấy bọc đồ trên tay Thu Nguyệt. Hắn ta mở bọc đồ trước mặt mọi người, lục lọi bên trong. Trong bọc đồ hầu hết là trang sức có giá trị, chỉ có bức thư là nổi bật nhất.

Ninh Linh nhìn thấy mà trong lòng bỗng dưng hồi hộp.

Lâm Vi Đức nhặt bức thư lên, đứng dậy dùng hai tay đưa cho Bùi Huyễn. Đôi tay trắng nõn như ngọc thượng hạng của hắn nhận lấy bức thư, trực tiếp mở ra, đọc lướt qua.

Ninh Linh quỳ phía dưới len lén quan sát vẻ mặt của hắn, thấy hắn như đang xem thứ gì đó thú vị, lông mày hơi nhướng lên. Mày kiếm tuấn mỹ, phong lưu đa tình, nhưng Ninh Linh lại cảm nhận được nguy hiểm.

Bùi Huyễn cười khẩy một tiếng, vo tròn bức thư lại, ném vào trán Thu Nguyệt: “Ngươi có nhận ra đây là chữ gì không?”

Tờ giấy vo tròn rơi từ trán Thu Nguyệt xuống đất, nàng ta lắp bắp: “Hầu gia, nô tỳ không biết chữ.”

Ninh Linh quỳ bên cạnh nàng ta, nàng nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên mặt đất, chỉ nhìn lén được vài chữ. Văn, Vương, Đặng... đều là tên họ, trong đó còn có tên của Vương quản gia.

Vì lúc trước là hắn ta mua Ninh Linh vào phủ, nên nàng biết tên của hắn ta. Đây nào phải là thư nhà bình thường, rõ ràng là một lá thư đoạt mạng. Trên đó chắc chắn đã viết chi tiết Bùi Huyễn mỗi ngày gặp ai, khi nào ra khỏi phủ, khi nào quay về, vân vân.

“Đã không biết chữ, sao lại mang theo nó?” Bùi Huyễn tiếp tục tra hỏi.

Thu Nguyệt hoảng sợ, lắp bắp đáp: “Nô tỳ chỉ muốn gửi thư về nhà hỏi thăm người thân.”

Bây giờ nàng ta đã gặp họa, dù thế nào cũng không thể liên lụy đến Trương ca nữa.

“Đúng là nói dối không chớp mắt, ngươi không biết chữ, người nhà ngươi sao lại biết chữ? Hơn nữa đã lén lút bỏ trốn rồi, có chuyện gì mà không thể nói trực tiếp với người nhà? Nếu ngươi thành thật khai báo, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Bùi Huyễn thong thả cầm chén trà lên.

Thu Nguyệt đã bị dọa cho sợ hãi, há miệng định nói gì đó rồi lại cúi đầu: “Nô tỳ bị mỡ heo che mờ mắt, thật sự chỉ muốn về nhà thăm người thân.”

Nói xong, nàng ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bật khóc nức nở.

Bùi Huyễn ngồi trên ghế, vẻ mặt không kiên nhẫn, ánh mắt sâu thẳm, vẻ tàn nhẫn càng rõ ràng hơn. Hắn xoa xoa thái dương đang đau nhức, nói với Lâm Vi Đức bên cạnh bằng giọng trầm thấp: “Mở miệng nàng ta ra, ta muốn nghe lời thật.”

“Vâng.” Lâm Vi Đức đeo đại đao ra sau lưng, một tay xách Thu Nguyệt lên. Phía dưới đã có người chuẩn bị sẵn ván gỗ để hành hình.

Hắn ta lôi Thu Nguyệt lên ván gỗ, Thu Nguyệt ra sức giãy giụa, kêu gào xin tha thứ dọc đường.

Thân binh của Bùi Huyễn bước lên dùng dây trói Thu Nguyệt lại, hai người bên cạnh vẻ mặt hung dữ cầm hai tấm ván gỗ dày hai tấc, to bằng eo nữ tử.

“Còn gì muốn nói không?” Giọng nói trầm đục của Lâm Vi Đức vang lên.

Lúc này Thu Nguyệt không còn cơ hội giãy giụa nữa, giống như con heo sắp bị giết thịt vào dịp Tết, nàng ta hoảng sợ cầu xin: “Hầu gia, nô tỳ biết lỗi rồi, nô tỳ không dám bỏ trốn nữa!”

Ninh Linh quay đầu nhìn Thu Nguyệt đang nằm trên ván gỗ như cá nằm trên thớt, trong lòng bất an. Không biết Bùi Huyễn sẽ xử lý nàng như thế nào?

Nàng chỉ có thể hy vọng sau khi Thu Nguyệt bị đánh vài roi sẽ chủ động khai ra Trương ca, chứ không phải ngoan cố chống cự, sau đó mất mạng.

“Ngươi thông minh hơn nàng ta nhiều.” Bùi Huyễn đột nhiên nói với giọng điệu đầy ẩn ý.

Ninh Linh không hiểu gì cả, nhưng vẫn cắn răng cầu xin: “Nô tỳ biết rõ ban đêm chạy loạn là sai quy củ, xin chủ nhân khoan dung.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)