Nàng Trốn Không Thoát

Chương 48:

Chương Trước Chương Tiếp

“Ngươi đã đến đây rồi thì phải giữ quy củ ở đây.” Liễu cô cô dẫn Ninh Linh vào trong: “Chỗ chúng ta là nơi vất vả nhất trong phủ.”

Trong lòng bà ta đã quyết định, bà ta chỉ là một quản sự nhỏ bé ở Hoán Y Cục, chắc chắn không thể đắc tội với Lâm Vi Đức, vừa nể mặt Lâm Vi Đức, vừa vì một lượng bạc này, trước tiên cứ chăm sóc tiểu nha đầu này một chút.

Liễu cô cô dẫn Ninh Linh đi dạo quanh Hoán Y Cục, Ninh Linh thấy khoảng mấy chục người đều mặc y phục màu xám cũ kỹ, tay cầm chày gỗ đập quần áo ướt, còn có không ít người đang xếp hàng lấy nước từ một cái giếng.

Họ mặt mày vàng vọt, thân hình gầy yếu, vẻ mặt thờ ơ, hiếm khi thấy có người đến cũng chỉ ngây người đảo mắt nhìn một chút.

“Ở đây mỗi người đều có định lượng giặt quần áo, mỗi người năm thùng gỗ, nếu không hoàn thành công việc trong ngày, bữa ăn ngày hôm sau chắc chắn không có đâu.” Liễu cô cô giải thích quy trình cho nàng, sau đó lại chuyển chủ đề: “Ngươi mới đến đây, chắc còn chưa quen, ngươi mỗi ngày làm hai thùng là được rồi.”

Lời nói này của Liễu cô cô khiến những người đang làm việc đều dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Linh, vẻ mặt không phục.

Khi họ mới đến đây, bà già này chưa bao giờ tử tế như vậy.

Thấy mọi người đều nhìn qua, Liễu cô cô vẻ mặt không vui, quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Việc trên tay đã làm xong hết chưa? Đừng có nghĩ đến việc lười biếng, mỗi bộ quần áo ta đều sẽ kiểm tra kỹ lưỡng.”

“Vâng, cô cô.” Mọi người hoảng sợ đáp lời.

“Ta nói trước.” Ánh mắt hung dữ của Liễu cô cô lần lượt lướt qua mọi người, bao gồm cả Ninh Linh: “Nếu ai giặt không sạch, thì không phải là năm thùng nữa đâu.”

Ninh Linh vội vàng cúi đầu theo mọi người đáp lời.

Liễu cô cô lúc này mới dịu mặt, cho dù là người được Lâm Vi Đức coi trọng, nhưng ở đây cũng phải biết địa đầu xà không dễ chọc, đừng có cậy mình có chỗ dựa mà muốn leo lên đầu người khác.

Ninh Linh được dẫn đến phòng ở, đó là một căn phòng chật hẹp, bên cửa sổ là một chiếc giường lớn, giữa phòng kê hai chiếc bàn gỗ cũ kỹ ghép lại với nhau, còn có vài cái tủ cũ kỹ đặt ở góc phòng.

“Ngươi ở đây.” Thanh Chi chỉ vào chiếc giường lớn: “Ngươi tự chọn một chỗ đi.”

Ninh Linh thấy hầu hết các vị trí trên giường lớn đều đã có người chiếm, chỉ còn lại vị trí gần cửa sổ, nàng chọn một vị trí gần cửa sổ, chiếc tủ ở góc phòng vừa hay còn trống, nàng đặt bọc đồ của mình vào đó, khóa lại cẩn thận.

“Thanh Chi tỷ tỷ, Hoán Y Cục chúng ta có bao nhiêu người?” Ninh Linh hỏi.

“Khoảng hai mươi mấy người.” Thanh Chi trả lời qua loa.

Cũng không biết Ninh Linh này có lai lịch gì, nghĩa mẫu (mẹ nuôi) lại đối xử tốt với nàng như vậy, còn bảo mình chăm sóc nàng.

Ninh Linh gật đầu.

Khi nàng đến nơi thì trời đã nhá nhem tối, Liễu cô cô bảo nàng ngày mai mới bắt đầu giặt quần áo, xem ra một lượng bạc của nàng cũng đáng giá.

Trong phủ này, chắc lương tháng của Liễu cô cô cũng chỉ ba lượng, nhưng nhất định có tiền hiếu kính của người phía dưới, lại còn có thể kiếm thêm.

Nếu tặng bạc quá ít, sợ đối phương không coi trọng, nhưng nếu quá nhiều, số vàng bạc còn lại sẽ dễ bị người khác dòm ngó.

Đến giờ ăn cơm, Thanh Chi dẫn Ninh Linh đi.

Hầu hết mọi người đều ngồi trên những chiếc ghế dài bằng gỗ, trên bàn đặt vài đĩa rau, giữa bàn đặt một chiếc thùng gỗ lớn, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Sự xuất hiện của Ninh Linh rõ ràng khiến mọi người không vui.

Xảo Nhi nói giọng chua ngoa: “Thanh Chi tỷ tỷ, nàng mới đến còn chưa giặt xong quần áo đâu.”

Xung quanh bàn còn có vài người đứng, ánh mắt thèm thuồng nhìn bàn ăn.

Đều là những người chưa hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay không được ăn cơm.

“Hỏi ta làm gì? Có giỏi thì đi hỏi cô cô ấy.” Thanh Chi nói giọng không vui.

Mọi người không dám nói gì thêm, đều nhìn bữa ăn với ánh mắt háo hức.

Đến giờ, Liễu cô cô đến đây đếm người, sau đó ra lệnh bắt đầu ăn.

Những người ngồi trên ghế gỗ như sói đói lao vào thức ăn, ai cũng nhanh chóng múc cháo, gắp rau.

Trong thùng gỗ đựng cháo trắng, trên bàn hầu hết là những món rau rẻ tiền, thỉnh thoảng có chút tóp mỡ ở góc cũng bị người nhanh tay gắp đi mất.

Ninh Linh mới đến chưa quen, chỉ giành được một bát cháo, vài đũa rau, đến khi nàng nhìn lại thì đã hết sạch.

Ăn cơm tối xong thì trời đã tối hẳn, mọi người cũng không tiếp tục giặt quần áo nữa, đều lần lượt đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Một phòng có khoảng mười người ngủ trên giường lớn, quản sự như Liễu cô cô tự nhiên được ở phòng riêng, người có quan hệ như Thanh Chi cũng không ngủ trên giường lớn.

Người ở đây đã lao động cả ngày, ai cũng không có hứng thú, cũng không muốn tốn thêm sức lực để quan tâm đến chuyện khác.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Linh dậy cùng mọi người, bữa sáng là hai chiếc bánh bao, một đĩa dưa muối nhỏ.

Sau đó nàng mang hai thùng quần áo lớn ra giặt, trước kia nàng chưa từng làm những việc nặng nhọc như vậy, nên tốc độ rất chậm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (0)