Ninh Linh cũng vội vàng quỳ xuống, nàng lập tức phản bác: “Chuyện này không liên quan đến nô tỳ, là Lạc Nhứ làm.”
Bàn tay thon dài của Bùi Huyễn vén rèm giường, hắn khoác một chiếc áo choàng, vẻ mặt không vui.
Sáng sớm tinh mơ đã phải phân xử đúng sai cho bọn họ, công việc ở triều đình còn chưa xong, bây giờ lại thêm chuyện này.
“Hai ngươi có nhìn thấy ai làm vỡ không?” Bùi Huyễn vừa mới dậy, giọng nói hơi khàn, ánh mắt hướng về phía Tử Diệp và Trân Châu.
Tử Diệp và Trân Châu nhìn nhau, hai người im lặng vài giây rồi đồng thanh nói: “Chúng nô tỳ không biết.”
Họ không tận mắt nhìn thấy, cũng không dám tùy tiện phán đoán.
Bùi Huyễn cau mày nhìn đống mảnh vỡ trên sàn, chiếc bình hoa đó là thứ hắn yêu thích gần đây, thuộc hạ đã phải tìm kiếm rất lâu mới dâng lên.
Chỉ xét tư thế đứng của ba người, khả năng Ninh Linh làm vỡ lớn hơn Lạc Nhứ rất nhiều.
Lạc Nhứ dáng người mảnh mai, cả người yếu đuối nằm sấp trên mặt đất, nàng ta uất ức nói: “Vừa rồi nô tỳ đi phía trước, nghe thấy tiếng động phía sau, nhìn lại thì thấy Ninh Linh vô ý vấp ngã.”
“Không phải, nô tỳ ở phía sau nhìn rất rõ ràng, rõ ràng là ngươi làm đổ.” Ninh Linh tức đến phồng má.
Ngày thường Lạc Nhứ ít nói, cả người trầm lặng, hôm nay nàng mới biết nàng ta lại có tài ăn nói như vậy.
Nhưng hai người tranh cãi qua lại, đều không thể đưa ra bằng chứng cụ thể.
Đối với những việc mình không làm, Ninh Linh kiên quyết không bao giờ thừa nhận.
Lần nào nàng cũng kiên quyết phản bác.
Lạc Nhứ vừa nói vừa khóc.
Nhưng không hề có vẻ gì khiến người ta phiền muộn hay khó chịu. Một tay nàng ta nắm chặt vạt váy, thân hình cao ráo mảnh mai khẽ run.
Một tay khác dùng tay áo lau nước mắt, nàng ta khóc rất khéo léo, sẽ không khóc nức nở, nhưng lại luôn dùng đôi mắt vô tội nhìn Bùi Huyễn.
Hoàn toàn là bộ dáng Ninh Linh cưỡng từ đoạt lí, hùng hổ doạ người.
Thấy nàng ta như vậy, giọng nói tranh cãi của Ninh Linh nhỏ dần.
Bùi Huyễn lạnh lùng đứng nhìn hai người tranh cãi qua lại vài lần, hắn cũng không còn kiên nhẫn nữa.
Hắn trực tiếp quyết định: “Mỗi người phạt lương tháng một năm.”
Tử Diệp chớp mắt, hình phạt này nghe có vẻ rất nặng, nhưng nàng ta biết chiếc bình hoa này rất quý giá, nàng ta còn tưởng sẽ trực tiếp đuổi người ra khỏi sân, hoặc là tức giận dứt khoát bán đi.
Xem xét tình hình, khả năng của Ninh Linh rõ ràng lớn hơn nhiều, Hầu gia vẫn còn thiên vị nàng.
Lạc Nhứ nghe vậy, nàng ta ngẩng khuôn mặt đáng thương lên, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Ninh Linh trong lòng rất không phục, ở Tranh Huy Viện đối với nàng mà nói, lợi ích duy nhất chính là lương tháng cao.
Bùi Huyễn không phân biệt trắng đen như vậy, còn phạt nàng cả lương tháng một năm, chi bằng quay về làm việc quét dọn.
Ninh Linh tức giận, giống như nghé con không sợ hổ: “Nô tỳ biết mình vụng về, không xứng hầu hạ Hầu gia, xin Hầu gia điều nô tỳ về vị trí cũ.”
Thái dương Bùi Huyễn giật giật, mấy hôm nay hắn đã thức trắng đêm, gần như cả đêm không ngủ, hôm nay mới chợp mắt được một lúc lại phải xử lý những chuyện phiền phức này.
“Ngươi muốn quay về sao?” Bùi Huyễn mặt mày lạnh lùng.
Ninh Linh gật đầu, nàng xem như đã hiểu ra, hắn cố tình gây khó dễ cho nàng, hơn nữa có Lạc Nhứ ở đó, nhìn bộ dạng giả tạo của nàng ta, chắc nàng cũng không phải là đối thủ của nàng ta.
Chi bằng đi luôn cho xong, còn được thoải mái tự tại.
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc im lặng, có chút mùi thuốc súng như sắp nổ tung.
Tử Diệp phía trước len lén lắc đầu với Ninh Linh, Hầu gia dậy sớm vốn đã có chút bực bội, xử lý như vậy đã là kết quả tốt lắm rồi.
Ninh Linh giả vờ không nhìn thấy, nàng bướng bỉnh quỳ trên mặt đất.
Bây giờ có thể vu oan cho nàng một lần, sau này còn không biết phải chịu bao nhiêu uất ức nữa.
Thời gian im lặng càng kéo dài, ánh mắt Bùi Huyễn nhìn nàng càng thêm lạnh lùng, hắn thật sự đã quá dung túng cho nàng rồi.
Vậy mà dám ngang nhiên cãi lại hắn trước mặt mọi người.
Chỉ là dựa vào chút tình cảm của hắn dành cho nàng mà lại không biết điều như vậy. Vốn dĩ chỉ là một thứ đồ chơi để giải khuây, vậy mà lại tự cho mình là trung tâm.
Hắn thấy Tề Ký nuôi chó để mua vui, nhất thời cũng muốn nuôi một con mèo để giải khuây.
Kết quả là con mèo này lại không phân biệt chủ tớ, muốn làm gì thì làm trong lãnh địa của hắn.
Trong sự im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Bùi Huyễn khẽ cười một tiếng.
Mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại, hắn nhìn chằm chằm Ninh Linh, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt đầy ý nghiền ngẫm: “Thật sự không muốn ở đây nữa sao?”
Ninh Linh biết hắn sắp nổi giận, nhưng trong lòng nàng cũng có chút tức giận. Gần đây nàng ngày nào cũng cẩn thận, cả ngày lo lắng bất an.
Bây giờ muốn nàng nhận những việc mình không làm là không thể.
Nàng ngẩng đôi mắt long lanh lên, giọng nói kiên định: “Vâng.”
“Được, vậy ta thành toàn cho ngươi.” Bùi Huyễn mỉm cười: “Nếu đã vụng về, lại không biết ơn, vậy thì đến Hoán Y Cục mà ở cho tốt.”