Nàng Trốn Không Thoát

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

Vì đã biết sơ qua tuyến đường, Ninh Linh nhanh chóng đuổi kịp Thu Nguyệt. Nàng đi theo từ xa, nín thở dọc đường.

Những gì Trương ca nói hình như là sự thật, một nén nhang trôi qua, họ không gặp bất kỳ thị vệ tuần tra nào. Ninh Linh thầm mừng, nàng không mang theo bọc đồ như Thu Nguyệt, chỉ giấu kín vài lạng bạc vụn ít ỏi của mình bên người.

Nửa canh giờ sau, nàng đi theo Thu Nguyệt thuận lợi đi qua khu vườn phía Đông Nam. Nghe nói Đông Nam Viện là nơi chuẩn bị cho thiếp thất của Bùi Huyễn ở, nhưng do hắn tính tình nóng nảy, tàn nhẫn nên vẫn chưa định hôn sự. Nhà giàu thường phải có chính thất rồi mới cưới thiếp.

Không có ai xung quanh, hai người đi nhanh hơn một chút.

Giờ Hợi thời tiết trở lạnh, sương đêm rơi xuống làm ướt vạt áo của hai người.

Cả hai đều là nữ tử làm việc vặt, thể lực tự nhiên không bằng nam nhân, lại vừa đi vừa lo lắng. Tâm thần và thể lực đều tiêu hao rất nhiều, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi. Một cơn gió đêm mang theo hơi lạnh thổi qua, cả hai đều không nhịn được rùng mình.

Càng đến gần cửa nhỏ phía Đông Nam, hai người càng căng thẳng. Cửa nhỏ phía Đông Nam là nơi mà các bà tử và nha hoàn thường ra vào, việc canh gác cũng lỏng lẻo nhất.

Thu Nguyệt nấp trong bụi cây xanh um tươi tốt quan sát, ở cửa nhỏ chỉ có hai nam thị vệ canh gác. Một người đang ngủ gật, người kia thì nhìn quanh một cách vô hồn.

Thu Nguyệt cũng cẩn thận nhìn xung quanh, nàng ta đang tìm bóng dáng của Trương Viễn, bọn họ đã bàn bạc kỹ rồi mà.

Khi nàng ta quay đầu nhìn xung quanh, thân mình cũng theo đó mà hơi cử động, bọc đồ màu trơn trên vai vướng vào cành cây phát ra tiếng động chói tai, bụi cây cũng rung lên theo.

“Ai đó?” Người thị vệ đang quan sát xung quanh lập tức phát hiện ra điều bất thường.

Tiếng hô kinh ngạc này lập tức đánh thức người thị vệ đang ngủ gật, hắn ta dụi dụi mắt.

Thu Nguyệt nấp sau bụi cây nghe thấy vậy thì sợ đến cứng người, không dám lấy bọc đồ đang mắc trên cành cây xuống, mồ hôi lạnh túa ra.

Ninh Linh đi theo phía sau tất nhiên cũng nhìn thấy, thân hình nhỏ nhắn của nàng được cây cối che khuất.

“Ở đó có người sao?” Người thị vệ đang ngủ gật lầm bầm khó chịu.

“Ta vừa nhìn thấy rõ ràng, bụi cây kia đang động đậy!” Lý thị vệ nhìn chằm chằm vào nơi vừa có động tĩnh: “Phía sau nhất định có gì đó.”

Người thị vệ lười biếng không muốn quản nhiều, phẩy tay nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, chỗ này gần nhà bếp, mèo chó chuột bọ gây ra chút động tĩnh là chuyện bình thường.”

Lý thị vệ vẫn không chịu bỏ cuộc: “Ta đi xem sao.”

Hắn ta nắm chặt cây giáo đỏ trong tay, đầu giáo bằng kim loại sắc bén phản chiếu ánh sáng sắc nhọn dưới ánh trăng.

Hắn ta chĩa giáo, từng bước tiến lại gần như đang dẫm lên trái tim Thu Nguyệt. Càng đến gần, sắc mặt Thu Nguyệt càng căng thẳng.

Chỉ cần thêm vài bước nữa, hắn ta có thể đi vòng qua bụi cây và phát hiện ra nàng ta. Thu Nguyệt không nhịn được run lên, sợ hãi đến mức nước mắt chảy ra.

Đột nhiên, một giọng nam nhân vang lên: “Lý đại ca, ngươi đang làm gì vậy?”

Cả Thu Nguyệt và Ninh Linh đều thở phào nhẹ nhõm, Ninh Linh nhận ra đây không phải là giọng của Trương ca.

Lý thị vệ đứng thẳng người, sau khi nhìn người phía sau, giọng nói ngạc nhiên: “Lão Chu? Sao ngươi lại ở đây?”

Đều là thị vệ trong phủ, tuần tra và canh gác đều luân phiên nhau, hai người cũng coi như quen biết.

“Haiz, ta vừa tuần tra xong, nghĩ huynh đệ chúng ta lâu ngày không gặp, tiện đường ghé qua chào hỏi.” Lão Chu vừa nói vừa nâng hộp thức ăn trong tay.

Người thị vệ đang ngủ gật lập tức ngửi ngửi: “Mang gì mà thơm thế?”

“Gà quay, hôm nay đặc biệt nhờ người mua từ bên ngoài vào.” Lão Chu mở hộp thức ăn, một con gà quay vàng ruộm nằm trên đĩa sứ trắng, màu trắng càng làm nổi bật màu vàng óng của gà quay, trông thật hấp dẫn.

“Thêm một bình rượu ngon nữa thì tốt rồi.” Người thị vệ mập mạp lại gần nói.

Lão Chu cười lớn: “Nếu không phải đang làm việc, nhất định phải ăn ngon uống say một bữa. Tối nay các ngươi canh gác, sao có thể uống rượu được.”

Những lời này hoàn toàn xua tan nghi ngờ của Lý thị vệ, vừa rồi hắn ta còn nghi ngờ lão Chu cố tình chuốc rượu để làm chuyện mờ ám.

Người thị vệ mập mạp nhận lấy hộp thức ăn: “Lão Lý còn không mau lại đây, ta không chừa cho ngươi đâu.”

Hắn ta lớn tiếng gọi, Lý thị vệ cũng quên mất chuyện vừa rồi, vội vàng cất giáo quay người trở lại. Ba người vào chòi nghỉ canh gác, bên trong vang lên tiếng nói chuyện cười đùa của họ.

Thu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng lấy bọc đồ đang mắc trên cành cây xuống. Sau đó cúi người quan sát, thấy cửa phòng đóng kín nhưng không khóa, chỉ cần đi qua đẩy cửa nhỏ ra là được tự do.

Ninh Linh nấp phía sau lại cau mày, không đúng! Người hôm đó hẹn đến rõ ràng là Trương ca, lẽ nào hắn ta có việc bận, hay là đã xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa, cửa nhỏ lại không khóa, còn có hai thị vệ lười biếng canh gác như vậy. Trước đây, nàng đã cố tình dò la tin tức, buổi tối tất cả các cửa ra vào đều phải khóa. Nếu ban đêm có việc gấp cần ra ngoài, phải có lệnh bài của quản gia mới được phép đi, hơn nữa đêm nay mọi chuyện đều quá thuận lợi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)