Cũng chỉ có cách này mới giải quyết được tình thế hiện tại.
Ninh Linh lạnh lùng lên tiếng: “Hầu gia thân phận tôn quý muốn gì mà không có? Lẽ nào còn coi trọng thân tàn hoa bại này của nô tỳ?”
Đây là phép khích tướng nàng cố ý kích động Bùi Huyễn khiến hắn mất mặt.
“Nàng quả thật trung trinh.” Bùi Huyễn nói giọng âm u.
Hắn đột nhiên buông lỏng bàn tay đang nắm chặt vạt áo Ninh Linh, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đoán hắn chắc đã chán ghét nàng rồi, nàng biết nhà cao cửa rộng coi trọng nhất là trinh tiết huống chi thân phận nàng vốn thấp hèn.
Ninh Linh thuận thế định kéo áo xuống.
Bùi Huyễn đứng thẳng người dậy, Ninh Linh đoán hắn chắc sắp nổi giận bỏ đi.
Thực ra khi trù tính việc này nàng vẫn luôn lo sợ sẽ chọc giận Bùi Huyễn, không biết có giữ được mạng nhỏ hay không.
Nhưng theo quan sát của nàng Bùi Huyễn chắc không đến nỗi đó, có thể sẽ phạt nàng làm việc nặng nhọc, kết quả tệ nhất là bán nàng đi.
Nhưng nàng thà gả cho người hầu làm thê, đời đời làm nô bộc chứ không chịu làm thiếp cho người khác.
Bùi Huyễn đứng thẳng người dậy nhưng không hề nổi giận bỏ đi mà ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người phía dưới.
Sau đó đôi tay to lớn của hắn trực tiếp đặt lên bờ vai tròn trịa của nàng Ninh Linh muốn trốn cũng không thể nào tránh được.
Rồi hắn dùng sức một tay nhấc bổng cả người nàng ra khỏi bồn tắm.
Nước trong bồn tắm bị khuấy động kêu lên ào ào, thân thể Ninh Linh hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn.
Bùi Huyễn nhìn thân hình lồi lõm quyến rũ yết hầu không khỏi chuyển động, ánh mắt càng thêm u ám khó dò.
Ninh Linh vội vàng nắm lấy chiếc áo choàng lên người nhưng đó chỉ là một chiếc áo mỏng manh lại còn dính nước ôm sát vào da thịt, càng tăng thêm vẻ đẹp mờ ảo.
Nàng kinh hãi thất sắc: “Hầu gia, ngài làm gì vậy?”
Hắn không thể nào không có chút khúc mắc trong lòng về chuyện này.
Tay Bùi Huyễn vẫn đặt trên vai nàng, làn da ấm áp mịn màng của nàng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay hắn.
Bùi Huyễn cười khẽ: “Trò này của nàng diễn cũng không tệ.”
Nàng làm hắn tức đến điên đầu, suýt nữa thì trúng kế.
Ninh Linh kinh ngạc hắn làm sao có thể nhanh như vậy đã vạch trần được gian kế của nàng, hơn nữa chuyện này là do hắn khơi mào trước hắn không thể nào nghi ngờ mới đúng.
“Hầu gia cứ đeo bám dai dẳng như vậy thật khiến nô tỳ được thương mà lo sợ.” Ninh Linh cố gắng trấn tĩnh, nàng nghi ngờ hắn chỉ đang thử nàng.
Bùi Huyễn trong lòng nghi hoặc, hắn ôm nàng vào lòng đứng sát sau lưng nàng cúi người mặt kề sát tai nàng: “Chuyện này thật giả đợi ta sai người bắt họ Mạnh kia đến thẩm vấn một lượt là biết.”
Cả người hắn ẩn sau lưng nàng, Ninh Linh chỉ cảm nhận được thân thể cường tráng kia chứ không nhìn thấy được vẻ mặt hắn.
Nàng vô cùng hoảng sợ, lại không dám biểu lộ ra ngoài chỉ đành giả vờ không sợ hãi: “Nếu chuyện này là thật mong Hầu gia đại nhân đại lượng xóa bỏ nô tịch cho nô tỳ để nô tỳ cùng Mạnh ca ca đoàn tụ. Nô tỳ cùng Mạnh ca ca nhất định sẽ đời đời kiếp kiếp ghi nhớ ơn đức của Hầu gia, ngày đêm cầu nguyện chúc phúc cho Hầu gia.”
Ninh Linh liên tục nhắc đến Mạnh ca ca, câu nào cũng có hắn, làm Bùi Huyễn tức đến đỏ mắt.
Hắn giữ chặt vai Ninh Linh, nói nhỏ bên tai nàng với giọng âm u: “Nàng nói xem, Mạnh ca ca của nàng biết nàng là người của ta, hắn ta còn dám gặp nàng nữa không?”
Ninh Linh: “Hầu gia thật sự không chê thân thể tàn tạ của nô tỳ sao?”
Bùi Huyễn im lặng, Ninh Linh biết hắn chắc chắn đang thử nàng, hơn nữa cho dù có tìm được Mạnh ca ca, nàng cũng không tin người cao ngạo như Bùi Huyễn lại chịu đối chất với hắn ta.
Ninh Linh nảy ra một kế, nàng đưa tay ra sau sờ vào tay Bùi Huyễn đang đặt trên vai mình, má và môi áp sát vào mặt hắn.
Cảm nhận được hành động của nàng, Bùi Huyễn cứng người, hắn khẽ hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?”
“May mà Hầu gia không chê, nếu Hầu gia không tin, thử một lần là biết, nếu có thể hầu hạ Hầu gia thật tốt, hy vọng Hầu gia có thể xóa bỏ nô tịch cho nô tỳ, để nô tỳ cùng Mạnh ca ca tái hợp.” Ninh Linh thầm hạ quyết tâm, giả vờ dịu dàng, vẻ mặt yếu đuối.
Bùi Huyễn nghiến răng nghiến lợi: “Được, thử một lần là biết.”
Hắn đột nhiên ôm Ninh Linh lên, đi về phía chiếc giường phía sau.
Đến bên giường, hắn không hề thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp ném nàng xuống.
May mà trên giường toàn là chăn đệm mềm mại, nàng chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, thân thể cũng không bị thương.
Chiếc áo choàng trên người nàng đã sớm tuột xuống trong lúc hai người đi lại.
Ninh Linh mặt mày đỏ bừng, ngượng ngùng nằm trên giường, mái tóc đen dài đến eo xõa tung trên làn da trắng nõn, như một yêu nữ quyến rũ.
Bùi Huyễn không nói gì, hắn nhìn nàng vài lần, sau đó bắt đầu cởi quần áo trên người.
Ninh Linh lại chủ động đứng dậy, nàng quỳ xuống dưới chân hắn, đưa ngón tay thon dài ra định cởi thắt lưng cho hắn.
Hắn lạnh lùng nhìn hành động của nàng, nghĩ đến việc nàng cũng đã từng cởi quần áo cho nam nhân khác, nhìn thân thể nàng lại nghĩ đến việc cũng đã bị nam nhân khác nhìn thấy hết, nói không chừng từng tấc da thịt đều đã bị nam nhân đó chạm vào.