Nàng còn chưa làm gì cả, chỉ là đi dạo xung quanh, không hề có bằng chứng cụ thể nào.
Ninh Linh suy nghĩ một lúc mà vẫn không ra nguyên nhân, nàng chỉ đành ngơ ngác lắc đầu.
“Ta ghét nhất là những mối quan hệ không rõ ràng, cái gì mà thanh mai trúc mã.” Bùi Huyễn nhìn nàng chằm chằm.
Sắc mặt Ninh Linh thay đổi, nàng đột nhiên nhớ ra, chẳng lẽ hắn hỏi về Mạnh ca ca?
Nhìn thấy hành động này của nàng, Bùi Huyễn gần như chắc chắn tin tức mà Lâm Vi Đức điều tra được là sự thật, hắn hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì đáng tiếc thật, đã vào Hầu phủ này của ta, cho dù có duyên phận lớn đến đâu cũng đứt đoạn.”
Ninh Linh sao lại không biết những gì hắn nói, đã là nô tỳ, hôn nhân đều do chủ nhân quyết định, hơn nữa nàng đối với Mạnh ca ca cũng chỉ là bạn bè từ nhỏ, thường tiếc nuối vì mình không có ca ca.
Vẻ mặt suy tư này của nàng lọt vào mắt Bùi Huyễn, hắn cho rằng nàng đang buồn bã vì chuyện này.
Hắn nói với giọng không vui: “Nam nhân vô lương tâm như vậy có gì mà phải nghĩ đến, nàng bị bán vào Hầu phủ, cũng không thấy hắn ta đến cứu nàng.”
Ninh Linh: “Nô tỳ và Mạnh ca ca chỉ là...”
Lời nàng còn chưa dứt, đã bị Bùi Huyễn ngắt lời: “Ca ca?”
Hắn nói từng chữ một, mang theo một luồng áp lực rất lớn.
Ninh Linh bị hắn dọa sợ, bàn tay đang định lấy quần áo cũng không còn quan tâm gì nữa.
Nàng nhanh chóng đưa bàn tay thon dài trắng nõn ra, với lấy bộ y phục đang vắt trên bình phong.
Khi chạm vào vạt áo, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, dường như trái tim đang lo lắng bất an cũng có chỗ dựa.
Nàng cố gắng kéo vạt áo về phía mình, nhưng còn chưa kịp dùng sức thì bàn tay đang ở trong nước của Bùi Huyễn cũng nhanh chóng ra tay, một bàn tay to lớn ôm lấy bàn tay mềm mại của nàng, ngăn cản hành động tiếp theo của nàng.
Bàn tay to lớn của Bùi Huyễn che phủ lấy tay nàng, hắn cười nói: “Đang nói chuyện đàng hoàng, sao lại đột nhiên động tay động chân?”
Hắn đã sớm nhận ra hành động của nàng, chỉ là muốn quan sát xem nàng định làm gì, cuối cùng lại đợi đến khi nàng nắm được vạt áo mới ngăn cản.
Ninh Linh ngạc nhiên đến mức hé môi trước những lời nói vô liêm sỉ của hắn.
Vẻ mặt ngây ngô này của nàng khiến Bùi Huyễn thầm thở dài, ngốc nghếch như vậy, không có hắn chắc chắn sẽ bị người khác bắt nạt.
Ninh Linh thấy không còn cách nào khác, chỉ đành ngượng ngùng đáp: “Nước nguội rồi.”
Bùi Huyễn: “Vậy thì nàng đứng dậy mặc quần áo là được rồi, quần áo này kéo xuống ướt sẽ không giữ ấm được đâu.”
Điều này Ninh Linh tự nhiên biết, nhưng hắn không đi, nàng nào dám đứng dậy.
Nhưng vì hành động kéo quần áo lúc nãy, thân hình vốn đang co rúm dưới nước của nàng hơi nhô lên một chút.
Trước kia chỉ có cổ lộ ra ngoài, bây giờ xương quai xanh cũng ở trên mặt nước, những phần còn lại đều nằm dưới làn hơi nước trắng xóa.
Nhưng cả cánh tay nàng đều lộ ra ngoài, làn da mềm mại còn đẹp hơn cả ngọc thạch mà Bùi Huyễn từng thấy, chắc chắn cảm giác chạm vào còn tuyệt vời hơn.
Hai người nhìn nhau, Bùi Huyễn dường như vì ở trong không khí ẩm ướt quá lâu, mặt bắt đầu hơi đỏ lên.
Ngón tay Ninh Linh cố gắng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Nhưng đôi tay to lớn kia rất mạnh, gần như không thể lay chuyển.
Bùi Huyễn nhìn chằm chằm vào làn da nàng, đột nhiên nhớ đến ý nghĩ bắt nạt lúc nãy, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.
Giọng hắn cũng đột ngột cao lên: “Tên họ Mạnh đó đã chạm vào nàng chưa?”
****
Bùi Huyễn vừa nói tay hắn càng siết chặt.
Ninh Linh đau đến khẽ kêu một tiếng nhưng Bùi Huyễn vẫn nắm chặt tay nàng.
Nàng nhìn gương mặt hắn gần như hung tợn, ý nghĩ đã ấp ủ trong lòng cũng theo đó dâng lên.
Sự im lặng không đáp của nàng trong mắt Bùi Huyễn rõ ràng là chột dạ không dám nói.
Hắn nén giận gằn giọng hỏi: “Nàng có phải đã sớm cùng họ Mạnh kia lén lút tư thông?”
Ninh Linh thấy hắn để ý đến thế bèn hạ quyết tâm liều một phen: “Phải. Nô tỳ cùng Mạnh ca ca sớm đã phải lòng nhau. Chúng nô tỳ đã bái qua thiên địa sớm đã làm việc phu thê!”
Sắc mặt Bùi Huyễn càng thêm khó coi tay hắn nắm tay nàng càng dùng sức như muốn nghiền nát xương cốt nàng.
Ninh Linh nói một hơi: “Phụ mẫu chúng nô tỳ đều đã đồng ý chỉ chờ…”
Lời nàng còn chưa dứt Bùi Huyễn đã gầm lên: “Câm miệng!”
Ninh Linh sợ hãi toàn thân run rẩy không dám nói thêm.
Ánh mắt âm hiểm của Bùi Huyễn dán chặt trên người Ninh Linh hắn nhìn khắp thân thể nàng vẻ mặt đầy suy tư.
Ninh Linh biết hắn vốn cao ngạo tự phụ lại ưa sạch sẽ.
Chiếc nghiên mực thượng hạng Trung Quốc Công tặng, hắn rõ ràng đã có chút động lòng nhưng vì vị đại thư pháp kia chỉ dùng qua một lần hắn cũng nhất quyết không dùng nữa mà cất vào xó tủ.
Đối với một chiếc nghiên mực còn như vậy huống chi là người bên cạnh.
Hắn biết nàng đã thất thân với người khác nàng không tin hắn còn có thể không bị ảnh hưởng mà tiếp tục.
Trước kia nàng tuy có ý nghĩ này nhưng vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp, hôm nay vở kịch này quả thật rất vừa vặn.