Ninh Linh lo lắng nhắm chặt mắt, không biết hắn lại đang nổi điên gì nữa.
Chỗ nào cũng tốt, chỉ có cái miệng này là khiến hắn vừa yêu vừa hận, luôn nói chuyện cười đùa với người khác, còn với hắn thì lại mím chặt không chịu nói thêm lời nào. Bùi Huyễn nhìn chằm chằm vào môi nàng.
Lo lắng một lúc, hồi lâu không thấy động tĩnh gì.
Ninh Linh lại cẩn thận mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm u ám của Bùi Huyễn.
Nàng còn chưa kịp né tránh ánh mắt thì hắn đã cúi người xuống.
Ninh Linh vẫn còn trong kỳ kinh nguyệt, sợ hắn nổi nóng, nàng không quan tâm gì nữa, nàng vội vàng dùng hai tay chống vào ngực hắn để né tránh.
Nàng cảm thấy đôi tay mình như chạm phải một tảng đá, nó cứng ngắc.
Chút sức lực nhỏ bé của Ninh Linh gần như không hề cản trở được Bùi Huyễn.
Mặt hắn nhanh chóng chạm vào mặt Ninh Linh, môi hai người chạm vào nhau.
Tiếp theo hắn không hề nể nang cắn một miếng vào môi nàng, đau đến mức Ninh Linh cau mày, cố gắng giãy giụa.
Bùi Huyễn trút giận, tâm trạng cũng dịu đi một chút, vốn định cắn thêm một miếng nữa để hả giận, nhưng thấy nàng nhăn nhó, hắn đành thôi, nếu không lát nữa chắc nàng lại khóc.
Hắn buông lỏng tay đang giữ nàng, Ninh Linh vội vàng đưa tay lên định dùng tay áo lau môi.
Nhưng nàng lập tức cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm, quả nhiên ngẩng đầu lên liền thấy Bùi Huyễn đang nhìn nàng với ánh mắt nửa cười nửa không, ý tứ rất rõ ràng, nếu nàng dám lau, tỏ ra chê bai, hắn sẽ cho nàng biết tay.
Ninh Linh chỉ đành tức giận trừng mắt nhìn hắn, đúng là đồ điên, không chỉ bị điên mà còn cắn người.
“Vừa rồi nói chuyện gì với người ngoài mà vui vẻ như vậy?” Bùi Huyễn cúi đầu đợi Ninh Linh lau mặt.
Lúc này Ninh Linh mới hiểu ra, chắc là hắn vừa nhìn thấy cảnh tượng đó nên tức giận.
Nàng nhớ lại hồi nhỏ, khi mẫu thân nàng nói chuyện với người khác nhiều hơn một chút, phụ thân nàng liền tỏ vẻ không vui, lúc đó nàng còn tưởng họ cãi nhau, sau này mẫu thân nàng mới véo mũi nàng, nói cho nàng biết đó là phụ thân nàng đang ăn giấm (ý chỉ ghen tuông).
Nàng còn ngốc nghếch đi hỏi phụ thân, tại sao lại phải uống giấm, có phải là vì bị chua nên mới không vui không?
Phụ thân nàng mặt đỏ bừng, im lặng không nói gì.
Nàng nghiêng đầu, buột miệng nói: “Hầu gia đang ghen sao?”
****
Không khí xung quanh dường như ngưng đọng trong giây lát, Bùi Huyễn chớp mắt, hắn khẽ cười một tiếng.
Làm sao hắn có thể ghen được? Chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, hắn lại đi ghen tị với một người hầu, đúng là chuyện hoang đường, ngu ngốc mà.
“Nàng cũng quá coi trọng bản thân mình rồi.” Bùi Huyễn tỏ vẻ khinh thường.
Ninh Linh mặt mày tức giận, sao mình lại tùy tiện nói ra suy nghĩ trong lòng như vậy? Cho Bùi Huyễn cơ hội chế giễu mình.
Nàng mím chặt môi, không nói gì thêm.
Bùi Huyễn liếc nhìn nàng rồi nói tiếp: “Nàng là nha hoàn thân cận của ta, đương nhiên phải đặt hết tâm tư vào ta, chứ không phải vào những người không liên quan khác.”
Ninh Linh gật đầu.
Mấy hôm sau, Lâm Vi Đức nhận được tin liền đến báo cáo.
Một vầng trăng khuyết mờ ảo treo trên bầu trời, bên ngoài tối đen như mực, trong thư phòng mấy ngọn đèn lớn sáng như ban ngày.
Trước khi báo cáo, Lâm Vi Đức cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt chủ nhân, trông có vẻ khá bình tĩnh.
Hắn ta thành thật báo cáo: “Phụ thân của Ninh cô nương qua đời vì bệnh, mẫu thân sau đó cũng u uất mà chết, sau đó nàng theo họ hàng, nhưng những người họ hàng đó chê nàng là gánh nặng nên đã bán nàng đi.”
Bùi Huyễn cười lạnh: “Tình thân máu mủ cũng chỉ có vậy thôi.”
Lâm Vi Đức im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Nghe nói khi phụ mẫu Ninh cô nương còn sống, hình như định gả nàng cho nhà họ Mạnh ở cách vách.”
Bùi Huyễn đặt bút lông sói xuống, hắn dựa người vào ghế, nheo mắt: “Tại sao?”
“Nghe nói hình như là thanh mai trúc mã từ nhỏ, hai người tình đầu ý hợp.” Lâm Vi Đức nói xong, lại không nhịn được len lén nhìn sắc mặt chủ nhân.
Theo lý mà nói, Hầu gia nhà mình thường xuyên bày ra thiện ý với Ninh cô nương, nếu Ninh cô nương có ý thì đã sớm chủ động rồi, vậy mà lần nào nàng cũng tránh né như tránh tà, như thể Hầu gia nhà mình là yêu quái vậy.
Thì ra là đã có người trong lòng rồi, chắc là tình cảm đã sâu đậm lắm.
Bùi Huyễn cười khẩy, hỏi: “Người đó có gì nổi bật?”
“Nghe nói là một tú tài, dung mạo đoan chính.”
“Chỉ là một tú tài thôi sao.” Bùi Huyễn không cho là đúng, chẳng lẽ hắn còn không bằng một tú tài?
Nói gì mà thanh mai trúc mã, nếu đã có tình cảm, sao có thể nhẫn tâm đứng nhìn người mình yêu bị bán đi? Cũng chỉ là một kẻ giả dối.
Bùi Huyễn chậm rãi chỉnh lại vạt áo rồi đứng dậy, Lâm Vi Đức vốn định đi theo, nhưng hắn ta cảm thấy tâm trạng chủ nhân không tốt, hắn ta cũng không muốn làm bao cát trút giận, nên lặng lẽ lui xuống.
Bùi Huyễn một mình đi dạo trong sân, không biết từ lúc nào đã đi đến trước cửa phòng Ninh Linh.
Đèn trong phòng vẫn còn sáng, chắc là người vẫn chưa ngủ.
Hắn lười suy nghĩ nhiều, định trực tiếp đẩy cửa vào.