Bùi Huyễn đột nhiên hối hận vì đã hỏi câu đó, hắn bước nhanh hơn.
Đi một đoạn đường khó khăn, đến sân nhà ở, Lâm Vi Đức phía sau đã biến mất từ lúc nào, Tử Diệp đang dẫn nha hoàn đến đón.
Nhìn thấy cảnh tượng này cũng sững người, tuy nữ nhân trong lòng Hầu gia chưa ngẩng đầu lên, nhưng nàng ta vẫn theo bản năng đoán ra là ai.
Nàng ta nhanh chóng phản ứng lại, dẫn các nha hoàn lặng lẽ lui xuống.
Bùi Huyễn ôm Ninh Linh đi thẳng vào phòng trong, trực tiếp ném nàng lên chiếc giường gỗ đàn hương chạm khắc hoa văn của hắn.
Trên giường có chăn mỏng mềm mại làm đệm, Ninh Linh không hề cảm thấy đau.
Ánh mắt nàng trống rỗng nhìn tấm rèm giường màu xanh nhạt thêu hoa sen, trong lòng rõ ràng là nên lo lắng, nhưng lại có cảm giác bất lực.
Sau khi Bùi Huyễn ném người xuống, hắn đứng trên giường nhìn Ninh Linh.
Đi một đoạn đường xóc nảy, búi tóc nàng đã xõa ra, những sợi tóc rối bời hoặc là dính trên mặt, hoặc là tùy ý xõa trên tấm ga trải giường màu xanh nhạt.
Mái tóc đen nhánh xõa tung, bông hoa hải đường vẫn còn cài chắc trên búi tóc.
Làn da trắng nõn như ngọc dưới mái tóc đen càng thêm mịn màng, quyến rũ.
Môi Ninh Linh bị hắn hôn đến sưng đỏ, màu sắc rực rỡ quyến rũ khiến hắn không thể rời mắt.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Ninh Linh, đầu ngón tay hơi chai sạn nhẹ nhàng xoa nắn môi nàng: “Vừa rồi còn lanh lợi lắm, sao bây giờ lại không nói gì nữa?”
Ninh Linh nghe vậy, đôi mắt hơi chuyển động, ánh nước long lanh càng làm nổi bật vẻ đẹp của nàng.
Nàng có thể nói gì chứ? Một nam nhân ôm một nữ nhân lên giường của hắn thì sẽ làm gì? Hơn nữa, Bùi Huyễn chẳng lẽ là người tốt sao? Sẽ vì nàng cầu xin vài câu mà tha cho nàng sao? Chi bằng nói là càng kích thích ham muốn chinh phục của hắn.
“Xem ra đúng là ngốc thật rồi?” Tuy Ninh Linh không để ý đến hắn, nhưng Bùi Huyễn không hề tức giận.
Hắn dùng hai tay cởi thắt lưng của mình, lát nữa sẽ có lúc nàng phải mở miệng cầu xin.
****
Cơn đau nhói lại ập đến, Ninh Linh cảm thấy có chất lỏng gì đó chảy ra từ phía dưới, nàng khó chịu cau mày suy nghĩ, chợt nhớ ra kỳ kinh nguyệt tháng này của mình sắp đến.
Trong lòng nàng thầm vui mừng, nhưng trên mặt lại không dám để lộ chút nào.
Bùi Huyễn nhanh chóng cởi thắt lưng, lại thấy Ninh Linh nhăn nhó, co người ở mép giường, hắn vừa đến gần đã ngửi thấy mùi hương cam quýt thoang thoảng.
Nghe giọng nàng yếu ớt, mềm mại nói: “Hầu gia, nô tỳ hình như, hình như đến kỳ kinh nguyệt, không thể hầu hạ ngài được.”
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sâu thẳm của Bùi Huyễn cứng đờ, sau đó hắn cười khẩy: “Ninh Linh, nàng lại bắt đầu nói dối lừa người rồi sao?”
(*) Bắt đầu từ đoạn này mình sẽ đổi xưng hô giữa Bùi Huyễn và Ninh Linh từ ngươi sang nàng.
Hắn biết nàng vốn không cam tâm tình nguyện, chắc lại bắt đầu giở trò vặt.
Ninh Linh uất ức đáp: “Nô tỳ không dám lừa gạt ngài.”
Sau đó nàng khó khăn đứng dậy khỏi giường, quả nhiên trên tấm đệm giường thêu hình chim hạc màu xanh nhạt có vết máu, vết máu trên váy Ninh Linh càng rõ ràng hơn.
Nàng đưa ngón tay thon dài ra chỉ, tự bào chữa cho mình: “Đây, ngài xem này.”
Sắc mặt Bùi Huyễn càng thêm khó coi, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Ta không mù, không cần nàng phải chỉ cho ta xem.”
Đột nhiên ánh mắt hắn chuyển hướng, nhìn vào những ngón tay thon dài trắng nõn, trong mắt lóe lên vẻ u ám.
Ninh Linh lập tức cảm thấy bầu không khí trong phòng trở nên nguy hiểm, nàng không quan tâm gì nữa, lớn tiếng nói: “Nô tỳ lui xuống dọn dẹp trước.”
Sau đó nàng chạy đi không quay đầu lại. Tử Diệp ở ngoài cửa thấy bộ dạng này của nàng, ban đầu còn khó hiểu, sau đó lại chú ý đến vết máu phía sau nàng. Trên mặt nàng ta lóe lên vẻ hiểu rõ, sau đó cẩn thận vào phòng dọn dẹp, sợ làm phật ý Hầu gia, ai cũng có thể nhìn ra hôm nay Hầu gia muốn gần gũi Ninh Linh, nhưng trời không chiều lòng người.
Sau khi Ninh Linh về phòng dọn dẹp xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nằm trên giường, vẻ mặt u sầu.
Bây giờ ý đồ của Bùi Huyễn đã quá rõ ràng, nàng vắt óc suy nghĩ cũng không ra cách nào hay.
Không ít người trong phủ đều bàn tán sau lưng rằng nàng thật có phúc, vân vân, nàng không phải là không biết.
Nhưng đây có thật sự là chuyện tốt không?
Ninh Linh trong lòng bất an, nàng nghĩ đến phụ mẫu của mình.
Họ vốn sống ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh, kinh doanh một tiệm rèn. Cuộc sống tuy không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc.
Nhưng từ khi phụ thân nàng bị cảm lạnh rồi bệnh nặng, những đồ vật có giá trị trong nhà đều lần lượt bị cầm cố hoặc bán đi.
Nhưng bệnh tình của phụ thân nàng vẫn không thuyên giảm, đồ vật có giá trị trong nhà cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Lúc đó nàng đã lớn phổng phao, không ít người gần đó đến hỏi cưới, mấy nhà giàu có đều bằng lòng đưa sính lễ hậu hĩnh để cưới nàng làm thiếp, nhưng phụ mẫu nàng đều lập tức từ chối, phụ thân nàng tức giận đến mức muốn từ trên giường đứng dậy, cầm chổi đuổi người đi.
Nhà giàu trong thị trấn cũng có người cưới thiếp, cả ngày bị chính thất hành hạ đã đành, ngay cả con cái sinh ra cũng như người hầu.