Thu Nguyệt lập tức bị vài lời của tình lang lừa gạt: “Vậy Trương ca, huynh đã sắp xếp như thế nào?”
Trương Viễn mỉm cười đắc ý: “Tướng công của nàng đã dò la xong rồi, đêm kia giờ Hợi nàng hãy xuất phát, nhớ phải cẩn thận đừng gây ra tiếng động. Từ phòng nàng đi đến chỗ này hôm nay, rồi đến Đông Nam viện, từ cửa nhỏ góc Đông Nam đi ra ngoài.”
“Nhưng mỗi ngày đều có thị vệ tuần tra, hơn nữa cửa lớn cũng có người canh gác.” Thu Nguyệt rõ ràng cảm thấy bất an.
“Nam nhân của nàng đã lo liệu xong xuôi rồi, giờ đó, tuyến đường này sẽ không có thị vệ tuần tra, hơn nữa ta quen biết thị vệ canh gác cửa nhỏ góc Đông Nam, đến lúc đó ta sẽ kéo họ nói chuyện, nàng nhân cơ hội lẻn ra ngoài là được.”
“Vậy muội yên tâm rồi, Trương ca làm việc, muội yên tâm.”
“Sau khi ra ngoài, nàng cứ đi về phía Nam sẽ có người nhà ta đón, bức thư đó nàng nhất định phải đưa cho họ.” Trương Viễn dặn dò thêm lần nữa.
“Yên tâm đi, chuyện quan trọng thế này, muội sao có thể quên được.” Thu Nguyệt lo lắng hỏi: “Chúng ta sẽ không bị Hầu gia phát hiện chứ?”
“Sao có thể? Một nha hoàn nhỏ bé như nàng, hắn nào có để ý.” Tiếp theo là tiếng hôn môi cùng tiếng thở dốc, ngăn Thu Nguyệt hỏi tiếp.
Ninh Linh tim đập nhanh hơn, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, tính toán xem mình có nên nhân cơ hội này bỏ trốn hay không? Sau này còn cơ hội như vậy nữa hay không cũng khó mà biết được.
****
Nhưng Ninh Linh cũng có chút lo lắng, lúc đó Thu Nguyệt ra ngoài có người tiếp ứng. Nàng không có hộ tịch, một mình ra ngoài biết làm sao?
Trên người nàng cũng chỉ có vài lạng bạc vụn, ở ngoài lại không có hộ tịch, không biết phải sống như thế nào. Nhưng nếu tiếp tục ở lại trong phủ, nghe nói Bùi Huyễn tàn nhẫn vô tình, không biết lúc nào sẽ mất mạng, hơn nữa đến khi nào nàng mới có thể tích góp đủ bạc?
Ninh Linh quyết định chuẩn bị trước, đến đêm kia sẽ tùy cơ ứng biến. Càng gần đến ngày đó, nàng càng thấy Thu Nguyệt lo lắng, thường xuyên ngồi thừ người trên giường suy nghĩ.
Thu Nguyệt hoàn hồn, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dò xét của Ninh Linh, nàng ta cười gượng gạo: “Thời tiết này thật là nóng quá.”
Ninh Linh gật đầu đáp: “Qua đợt này sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Sau đó Thu Nguyệt đứng dậy dọn dẹp quần áo, nàng ta đưa hai đôi giày và tất mới thêu gần đây cho Ninh Linh. Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Ninh Linh, nàng ta ấp úng đáp: “Những thứ này ta thêu nhiều quá, cũng không dùng hết, tặng ngươi một ít. Cũng đỡ cho ngươi phải tốn tiền mua.”
Ninh Linh mỉm cười nhận lấy, nói lời cảm ơn: “Vậy thì đa tạ ngươi.” Tay nghề thêu thùa của Thu Nguyệt không tệ, nếu nàng ta muốn bán rẻ những đôi giày tất này thì cũng không thiếu người mua.
Thu Nguyệt và Ninh Linh sống chung cũng chỉ được vài tháng, tuy không thân thiết lắm nhưng nàng ta biết Ninh Linh là người không tranh giành, dễ ở chung. Chỉ là mỗi ngày nhìn thấy dung mạo xinh đẹp, eo thon, da trắng như ngọc của Ninh Linh lại khiến nàng ta khó chịu.
Tuy ở trong phủ, nàng ta đã gặp không ít mỹ nhân. Nha hoàn thân cận trong Tranh Huy Viện của Hầu gia, nàng ta đều đã gặp qua, ai ai cũng xinh đẹp tuyệt trần nhưng Ninh Linh lại khác với họ, nhất là đôi mắt long lanh kia trông thật đáng yêu.
“Ngươi xinh đẹp như vậy, sau này tiền đồ tốt hơn ta nhiều. Chắc là coi thường đồ thêu thô kệch của ta.” Nàng ta không nhịn được nói lời chua ngoa.
Ninh Linh cầm đôi giày tất trên tay, cẩn thận quan sát: “Chỉ là vẻ bề ngoài thôi, cần gì phải để ý. Tay nghề của tỷ tỷ thật khéo léo, ta cầu còn không được.”
Thấy nàng ta tốt bụng tặng giày tất cho mình, Ninh Linh không nhịn được nói thêm: “Trên đời này, những kẻ thấy sắc liền động lòng nhiều vô số kể, tình lang tốt khó tìm. Chúng ta là phận nữ nhi phải cẩn thận.”
Nói xong, Ninh Linh len lén liếc nhìn Thu Nguyệt, thấy nàng ta đã cúi đầu, hai tai đỏ bừng, bộ dạng đang yêu đương say đắm, nàng cũng không tiện nói thêm.
Đến giờ Hợi ngày đã định, hôm nay chỉ có một mảnh trăng khuyết treo trên cao, ánh trăng mờ ảo, bóng cây lay động, dường như ông trời cũng đang giúp Thu Nguyệt một tay.
Ninh Linh âm thầm quan sát, biết nàng ta đã thu dọn hành lý từ mấy hôm trước. Nàng yên lặng nằm trên giường, suy đi tính lại có nên đi theo hay không?
“Ninh Linh, Ninh Linh, ngươi ngủ chưa?” Thu Nguyệt khẽ gọi.
Ninh Linh không trả lời.
Thu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng xỏ giày tất. Nàng ta lấy gói đồ giấu dưới gầm giường, không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận.
Ninh Linh đợi một lát, nàng quan sát xung quanh rồi mới đứng dậy đi theo. Bóng đêm đen như mực lặng lẽ che giấu hành tung, những nơi có nhà cửa cây cối che khuất ánh trăng gần như không nhìn thấy gì.
Ninh Linh cố tình mặc bộ y phục nha hoàn màu xanh đen, màu xanh đậm lẫn vào cây cỏ trong đêm tối không hề lộ liễu.
Phòng của nàng và Thu Nguyệt ở do không thông gió, mùa hè cả ngày bị nắng chiếu nên mấy gian phòng gần đó đều dùng để chứa đồ linh tinh. Mấy gian có người ở, chỉ cần không đi qua thì sẽ không dễ bị phát hiện.