Nàng Trốn Không Thoát

Chương 29:

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Vi Đức vẻ mặt khó xử đi theo sau, suy nghĩ xem nên khuyên Ninh Linh rời đi như thế nào.

Ninh Linh đã nắm được đại khái địa hình, nàng cũng sợ Lâm Vi Đức có ấn tượng quá sâu với nơi này.

Cho nên nàng chỉ nhìn lướt qua rồi rời đi.

Ninh Linh tỏ vẻ suy nghĩ: “Lâm đại ca, ngươi có biết gần đây có cửa hàng trang sức nào không?”

Lời nói của nàng làm Lâm Vi Đức mất tập trung.

Tuy Lâm Vi Đức hay qua lại ở thành Thịnh An, nhưng hắn ta thật sự không có ấn tượng gì về những nơi này.

Hắn ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, ngượng ngùng gãi đầu: “Cái này thì ta thật sự không biết, hay là ta đi hỏi đường thử xem.”

“Không cần đâu, cũng không phải mua thứ gì quan trọng, chỉ là muốn đi dạo thôi.” Ninh Linh nói.

Trên đường quay về, hai người thật sự gặp một cửa hàng trang sức.

Ninh Linh liền vào trong xem qua loa, để Lâm Vi Đức không nghi ngờ những gì nàng vừa nói.

Chủ tiệm rất nhiệt tình chào đón khi nàng vừa bước vào, Ninh Linh tùy ý xem.

Nàng nhìn thấy một đôi hoa lụa, kiểu dáng rất đặc biệt, ở trong phủ chưa từng thấy ai đeo.

Rõ ràng chỉ là những thứ được làm từ tơ lụa, nhưng lại đẹp như tranh vẽ, màu sắc rực rỡ, vô cùng đẹp mắt.

Ninh Linh hỏi giá, cảm thấy cũng khá hợp lý.

Ninh Linh chọn vài bông hoa lựu, hoa hải đường.

Chủ tiệm là một nương tử trang điểm tinh tế, nàng ta nhất thời nhìn thấy mỹ nhân như Ninh Linh cũng hơi thất thần, nàng ta cài bông hoa hải đường lên búi tóc Ninh Linh, sau đó khẽ cau mày.

Ninh Linh nhìn mình trong gương, xinh đẹp quyến rũ, trên mặt ửng đỏ vì ngượng ngùng.

Chủ tiệm suy nghĩ một lát, lấy ra một hộp son môi, trang điểm cho Ninh Linh.

Bông hoa hải đường rực rỡ, thêm màu son môi đỏ mọng, càng làm nổi bật vẻ đẹp của nàng.

Khuôn mặt vốn đã xinh đẹp, nay càng thêm vài phần quyến rũ.

“Màu son này rất hợp với màu da của cô nương, hay là mua luôn đi?” Chủ tiệm nói.

Ninh Linh nhìn mình trong gương cũng có chút động lòng, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Nàng còn phải tiết kiệm bạc, sau này ra khỏi phủ còn cần dùng bạc ở nhiều nơi, những gì cần tiết kiệm thì vẫn phải tiết kiệm.

Sau khi chủ tiệm gói đồ và thanh toán xong, Ninh Linh liền rời đi.

Lâm Vi Đức vẫn đứng gác ở cửa như lúc nãy, hắn ta vừa nhìn thấy có người đi ra, ánh mắt liền chạm phải khuôn mặt đó.

Hắn ta cũng sững người, chưa từng thấy nàng trang điểm như vậy.

Thấy những thứ mình muốn mua đều đã mua xong, Ninh Linh đề nghị quay về đợi Bùi Huyễn.

Khi hai người quay lại nhà hàng, Ninh Linh có chút do dự không biết có nên vào trong hay không, nàng sợ lại gặp Bùi Thư Luân.

Lâm Vi Đức dường như biết nàng lo lắng, hắn ta nói: “Hay là cô nương lên xe ngựa đợi, ta lên xem thử trước.”

Ninh Linh gật đầu, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Lâm Vi Đức lên lầu, chỉ thấy một mình Bùi Huyễn ngồi trong phòng riêng.

Bùi Huyễn thấy người quay lại liền hỏi: “Nàng đâu rồi?”

Lâm Vi Đức thành thật nói: “Ninh cô nương không muốn gặp Trung Quốc Công, cho nên đang đợi ở trong xe ngựa.”

Bùi Huyễn “Ừ” một tiếng, rồi hỏi tiếp: “Đã đi dạo những nơi nào rồi, có phát hiện ra điều gì bất thường không?”

Lâm Vi Đức đáp: “Đều là những cửa hàng trang sức, cửa hàng vải mà nữ tử thích, đều nằm trong tầm mắt của thuộc hạ.”

Bùi Huyễn tinh mắt phát hiện ra đôi bao tay bảo vệ mới trên cổ tay Lâm Vi Đức: “Ngươi mới mua à?”

Lâm Vi Đức chỉ đành cắn răng nói: “Là Ninh cô nương tiện tay mua ở cửa hàng vải.”

Bùi Huyễn khẽ hừ một tiếng, hắn biết Lâm Vi Đức là nam nhân thô kệch, không thể phát hiện ra những chuyện này.

Lâm Vi Đức lại lắp bắp nói: “Ninh cô nương còn mua một đôi găng tay bằng da tốt, nghe nói là để tặng người khác.”

Khóe miệng Bùi Huyễn hơi nhếch lên, trong mắt mang theo chút ý cười: “Coi như nàng cũng biết điều, sau chuyện hôm nay, cũng nên biết ai là người tốt với mình.”

Lâm Vi Đức: “Chủ nhân đã chắc chắn Trương Viễn là người của Trung Quốc Công rồi sao?”

“Gần như chắc chắn, con cáo già đó đúng là không giấu được đuôi.” Hôm nay hắn cố tình đến dự tiệc, chính là để thăm dò hắn ta, thực ra Trương Viễn cứng đầu kia thật sự không hề tiết lộ điều gì.

Lâm Vi Đức lại nói: “Nhưng sau chuyện hôm nay, chủ nhân cũng có thể yên tâm Ninh cô nương không phải là người của Trung Quốc Công.”

Nếu Ninh Linh là người của Trung Quốc Công, hắn ta tự nhiên sẽ không vội vàng muốn quay về như vậy, dù sao làm gián điệp trong Hầu phủ cũng có tác dụng lớn, trước kia khi đổi thiếp, hắn ta cũng đã cài không ít tai mắt vào các phủ quan lại.

Tâm trạng Bùi Huyễn càng lúc càng tốt: “Trong phủ ta cũng nên có một thông phòng rồi.”

Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.

Bùi Huyễn vén rèm xe ngựa lên, liền thấy Ninh Linh đang nằm nghiêng trên ghế, một bức tranh mỹ nhân say ngủ.

Y phục nàng hơi xộc xệch, cổ áo hơi trễ xuống để lộ xương quai xanh.

Trên đầu cài một bông hoa hải đường rực rỡ, khuôn mặt ửng hồng xinh xắn, đôi môi đỏ mọng.

Bây giờ hắn đã biết rõ Ninh Linh không phải là gián điệp của người khác, Bùi Huyễn không còn e dè nữa, hắn hôn lên đôi môi đỏ mọng mà hắn đã thèm muốn từ lâu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (0)